
môi đẹp đẽ mím thành một đường, đồng thời giơ bàn tay
phải ra.
An Tín vội vàng buông tay trái đang túm chặt lấy ống
quần ra, nhìn những ngón tay được giũa gọt đâu ra đấy, lau lau tay vào đám
lông, rồi vui mừng hớn hở chìa ra. Cách lớp da cừu dầy cộp, cô không sao
cảmnhận được cảm giác như có dòng điện xẹt qua khi hai người nắm tay như trong
truyền thuyết, theo phản xạ định cởi lớp áo khoác da cừu ra. Ai dè Dụ Hằng
congmôi, cắt lời: “Cô An, hai lần liền bái rạp dưới gấu quần tôi, không biết có
điều gì đặc biệt muốn nói?”
Thế là thế nào? Boss Dụ thường ngày cao xa là thế lại
địch thân hỏi đến suy nghĩ của cô? Phải nói thêm là hai năm nay, cô đều chỉ
đứng từ xa chiêm ngưỡng từng động tĩnh của mỹ nam mà thôi! An Tín nhìngương mặt
gần kề trong gang tấc, đôi đồng tử sâu lắng lấp lánh, chợt kích động đến độ nói
năng lộn xộn: “Không có gì... à, không phải, tôi có rất nhiềuđiều muốn nói...”,
cô liếm liếm môi, định túm lấy cơ hội mơ không thấy mộng không ra này, lấy hết
dũng khí để mở miệng lần nữa: “Dụ Hằng, tôi... tôi rất...”, làn môi phớt hồng
sau mấy bận liếm rồi nuốt, đãnhuộm một lớp màu sương khói. Dụ Hằng mỉm cười
nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh.
Vù một cái, một bóng đỏ rực xông tới, khéo léo xoay
người, ngoắt bàn tọa đẩy An Tín ra khỏi cửa. Dây vai váy lụa dài còn chưa kịp
kéo lên hết, thấp thoáng để lộ chút xuân quang đầy đặn.
Cảnh tượng hạn chế người xem! Boss biến thành người
như thế từ khi nào vậy? Lẽ nào là tiếng hét vừa rồi của cô làm gián đoạn màn
xuân cung của Trương mỹ nữ?
An Tín trong lòng vô cùng lo lắng, cô không thể không
trợn tròn mắt, móng vuốt cừu bíu lấy khung cửa, kêu gào: “Dụ tổng, phải thủ
tiết đấy!”
Dụ Hằng thoáng nhếch khóe môi, trông như đang nín
cười: “Cô An, cô lại chảy máu mũi rồi kìa”.
An Tín thoáng đực ra một lúc, cái mũi đáng ghét này,
gặp hôm nóng nực, lại còn gây rắc rối.
Cũng lúc đó thì ầm một tiếng, Trương Mỹ Nhã xô An Tín
ra, khép cửa lại. An Tín bị đẩy ra ngoài, đau khổ áp sát cánh cửa, hai hàng lệ
thi nhau tuôn rơi, làm cô gái bi thương một lúc lâu. Tâm trạng chuẩn bị đến hồi
xót xa đau khổ, cô sải chân định bước về trước, ai dè không sao nhúc nhích
được.
“Ái ôi! Trương Mỹ Nhã, cô làm kẹp đuôi tôi rồi!”
Cho đến lúc hết giờ, An Tín cũng không nhận được thêm
bất cứ tin tức nào của Boss Dụ. Cô khoác chéo cái túi vải bố, thất thểu bước về
phía trước, bãi đỗ xe không ngừng có xe chạy ra, tới chỗ bãi nước đọngrửa xe,
xoạch một cái, người cô hứng trọn đám nước bắn lên từ bánh xe Alto(7).
(7) Suzuki Alto: một dòng xe ô tô.
An Tín bực bội ngẩng đầu, nắm chặt nắm đấm: “Này! Minh
Can Trần, mai đến rồi tôi cho cậu biết @#¥%!” – chữ “tay” còn chưa kịp thốt ra,
lại “vèo” thêm phát nữa, một xe khác vụt qua, mấy giọt nướcbẩn nhân cơ hội bắn
thẳng vào cái miệng đang há ra của cô.
Hóa đá.
Xe của đồng nghiệp Minh Can Trần đã chuồn mất dạng từ
lâu, chiếc xe thứ hai cũng xả khói nghiêng ngả rời đi. An Tín vẫn giữ nguyên tư
thế chiến đấu của siêu nhân, toàn thân từ trên xuống dưới đầy những nước là
nước, đứng trước vũng nước mà đau khổ trong lòng.
“Bộ bắt nạt tôi dễ lắm hả? Tôi hôm nay phải vùng lên
đến cùng!”
An Tín sải bước về phía trước, giầy thể thao giẫm
thẳng lên nước bẩn, tóe ra từng vòng từng vòng nước. Một chiếc xe Beetle(8) màu
vàng chầm chậm dừng lại cạnh cô, cửa sổ xe hạ xuống, bộ mặt mẹ kế thư ký Dương
hiện ra trước mắt.
(8) Volkswagen Beetle
Thư ký Dương liếc xéo An Tín: “Xem ra Dụ tổng nói quả
không sai...”
An Tín tiếp tục phẫn nộ, giữ nguyên khí thế hừng hực:
“Nói mau! Dụ tổng đã nói gì!”
Thư ký Dương bỗng đổi bộ mặt thương tâm: “Dụ tổng nói
đầu cô bị đập đơ rồi, bảo tôi đưa cô đi khám xem thế nào”.
An Tín thu lại tư thế siêu nhân, lập tức ngậm miêng.
Bác sĩ ở trung tâm thành phố cực kỳ cẩn thận có trách
nhiệm, kiểm tra phát hiện ra An Tín bị xe tông thành chấn động não nhẹ, quấn
lên đầu cô hết lớp này đến lớp khác băng trắng tinh, che kín hoàn toànvòng cố
định bằng nhựa, trông cứ như mũ của người UAE(9). An Tín khó khăn lắm mới đợi
được đến lúc bác sĩ dừng tay, xông tới tấm gương treo tường nhìn vào, hét tướng
lên: “Bác sĩ, bác sĩ, thế này là sao? Sao trông cứ như người Ả Rập thế này?”
(9) Các tiểu vương quốc Ả Rập thống
nhất.
Thư ký Dương đang nghe điện thoại, xua xua tay ra hiệu
bảo bác sĩ đừng có nghe cô. “Vâng, Dụ tổng... bác sĩ nói cô An bị chấn động não
thể nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày là được... Cô ta? Bây giờ á? Cô ta giờ có hơikhùng
khùng...” An Tín vịn vào gương, đau khổ tột cùng: “Bác sĩ thế này sao được chớ,
mẹ tôi nhìn thấy chắc đánh tôi chết mất...” “Đừng tưởng tôi chỉ là một con cừu
trí thông minh của cừu con khó mà tưởngtượng được...”, nhạc chuông cừu vui vẻ
vang lên đúng lúc, giải cứu cho lỗ tai của bác sĩ với thư ký Dương. Vì An Tín
đang hung hãn lạ thường là thế, bỗng dè dặt cầm điện thoại lên, cứ như đang đối
diện với nước lũ và thú dữ vậy: “A lô, mẹ à?”
Phòng bệnh vốn đã rất yên tĩnh, cô còn tức tối lấy tay
ra hiệu im lặng, thư ký Dương đành khổ sở nén giọng mình