XtGem Forum catalog
Đơn Giản Tiếng Yêu

Đơn Giản Tiếng Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323070

Bình chọn: 9.00/10/307 lượt.

ết dáng hình mảnh mai bé nhỏ, để Lâm Nghi mãi mãi

đi sâu vào lòng Hàn Viễn, không phai nhạt, không thể lãng quên.

- Ta là Hàn Viễn…Nghi nhi, nàng biết ta là Hàn Viễn phải không?

Lâm Nghi bật khóc…Hàn

Viễn…Hàn Viễn…Bao năm qua nàng chỉ nhớ đến một Mạc Phong trầm lặng.

Không ngờ đằng sau còn có một Hàn Viễn, người nàng trao trọn tấm thân

trinh bạch, còn có kết tinh của tình yêu.

- Hàn Viễn…

Lâm Nghi chạm tay lên mặt hắn. Hàn Viễn lùi lại, né tránh. Hắn khẽ khàng:

- Đừng…đừng chạm vào

người ta. Nếu có người nhìn thấy nàng sẽ gặp chuyện. Thái phu nhân cũng

không thể che chở cho nàng…Hoàng thượng cũng…

Hắn lo lắng…Chỉ lo lắng

cho Lâm Nghi mà không nghĩ đến thân mình ngày mai sẽ bị lưu đày mãi mãi. Là nữ tử, đôi khi chi cần như thế đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, ngọt

ngào lan vào tận đáy tim.

- Thiếp…thiếp không

sợ.- Lâm Nghi bỗng ôm chầm lấy hắn- Thiếp không sợ gì nữa. Hàn

Viễn…Xin chàng….xin chàng cho thiếp được ôm chàng một lần nữa. Một lần

cũng được….Thiếp…

Trong mối quan hệ của họ, ai là người phải nợ ai?

Vòng ngực rộng của Hàn

Viễn cho Lâm Nghi cảm giác vô cùng quen thuộc. Bảy năm trời xa cách, để

rồi bây giờ gặp lại, lại sắp phải chia tay. Nàng…và hắn, thà rằng cứ như sinh ly tử biệt. Gặp nhau làm gì, ôm chặt nhau làm gì nữa, để rồi sau

cái ôm này là muôn trùng ngăn cách, là nước mắt mặn môi.

Cả người Hàn Viễn như chấn động. Nhưng rồi hắn cũng không ngần ngại nữa. Vòng tay xiết chặt lấy Lâm Nghi, gọi khẽ tên nàng:

- Nghi nhi…

Ánh mắt hắn chợt trở nên

xa thẳm. Không biết có còn gặp lại, nhưng giây phút này đã đủ cho Hàn

Viễn không tiếc ngày mai phải ngã xuống vì nàng.

Bên ngoài lao ngục, Bạch

Phượng Khanh thầm thở dài. Vũ đế và Thái Mẫn. Lâm Nghi và Hàn Viễn.

Những kẻ yêu nhau say đắm, nhưng lại không thể ở cùng nhau trọn vẹn.

Cuộc đời không chỉ một màu hồng.

Hắn quay lưng, ánh mắt vụt trở nên lạnh lùng, chứa đầy quyền uy của một viên quan đầu triều nội:

-Lui đi!

-Thừa tướng đại nhân. Đây là thiên lao. Nếu như…

-Ta bảo lui thì các ngươi cứ lui đi. Hàn tướng quân nếu muốn chạy thoát, các ngươi nghĩ là có thể ngăn được hay sao?

Bên trong đại lao, tay

Hàn Viễn vẫn còn bị gông cùm. Nhưng hắn vẫn ôm Lâm Nghi thật chặt. Còn

nàng, khóc nghẹn như chưa bao giờ được khóc. Nước mắt của nữ nhi bao giờ cũng nhiều như thế, chẳng qua là chưa có ai để Lâm Nghi được khóc vì

hắn mà thôi.

-Đừng khóc nữa -Hàn Viễn

lau nước mắt cho nàng, trầm giọng- Đã là mẹ của người ta rồi, khóc nhiều như vậy, Khánh nhi mà biết sẽ cho là ta hiếp đáp mẫu thân của nó.

-Hàn Viễn -Lâm Nghi níu

lấy tay hắn -Chàng…chàng hãy đợi thiếp. Nhất định thiếp sẽ xin với hoàng thượng. Bằng bất cứ giá nào cũng được, thiếp muốn ra ngoài đó với

chàng. Có khổ, chúng ta cùng khổ. Thiếp…

-Ngốc quá! -Hàn Viễn ôm

lấy nàng -Ta làm sao nhẫn tâm cho nàng chịu khổ chứ. Nàng cứ ở lại hoàng cung. Ta tin hoàng thượng. Rồi người sẽ có cách sắp xếp cho chúng ta

mà.

Lâm Nghi vì hắn sẵn sàng

ra biên quan chịu khổ. Nhưng nàng là cành vàng lá ngọc. Một tiểu thư

sinh ra trong nhung lụa, tuy là con thứ thiếp nhưng cũng chưa từng trải

qua mưa nắng. Cuộc sống nơi biên quan vô cùng lạnh lẽo, nàng không thể

thích nghi chỉ trong một ngày một khắc. Hàn Viễn cũng chẳng nhẫn tâm để

người mình yêu sương gió vì mình.

Vả lại…Con đường hắn đi

sắp tới có thể sẽ toàn là đầu rơi máu chảy.Song Hàn Viễn không cần sống

trong bóng tối nữa. Hắn được Lâm Nghi đáp lại tình yêu. Dù có phải trả

giá bằng tính mạng, với Hàn Viễn cái giá đó rất đáng để đánh đổi mà.

-Nàng về đi, Nghi nhi…

Đêm sắp tàn…Lâm Nghi và

hắn đã cùng nhau trải qua gần một đêm. Chỉ là nhìn nhau trong lưu luyến. Nàng gối đầu trên ngực Hàn Viễn, dụi đầu vào ngực hắn. Mọi thứ cứ như

là một giấc mơ.

-Hàn Viễn, chàng…

-Nàng về đi -Hàn Viễn

giúp Lâm Nghi bới lại mái tóc đã hơi rối, nhẹ nhàng- Ta hứa với nàng…Sau lần này ta sẽ không xa nàng và Khánh nhi nữa. Chúng ta đã chịu quá

nhiều xa cách. Đã đến lúc, gia đình chúng ta đoàn tụ một nơi rồi.

Lâm Nghi vẫn chưa hình

dung được, hắn và Vũ đế sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng nàng tin hắn. Người

đàn ông sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống lẫn dẹp đi hận thù vì một người

con gái luôn luôn, mãi mãi rất đáng tin.

-Thiếp tin chàng…

-Về đi!

-Hàn Viễn…chàng…

-Đừng lo lắng. Nàng cứ về đi. Ta hứa, ta sẽ trở về bên cạnh nàng. Không lâu nữa đâu, Nghi nhi…Không lâu nữa đâu…

Lời hứa….Hàn Viễn đã hứa….Lâm Nghi bậm môi, quay bước. Nàng sẽ chờ đợi, dù phải đợi đến cả đời này.

Bên ngoài đại diện, Mạnh

phi vừa đến. Cùng lúc Bạch Phượng Khanh cũng từ đó bước ra…Thái độ của

hắn không vui, thậm chí còn có phần bực dọc. Thấy Mạnh phi, hắn chỉ

khựng lại hành lễ vội rồi vội vã đi nhanh.

Mạnh phi nhìn theo dáng Bạch Phượng Khanh một lúc, sau đó mới bước đến trước thềm đại điện. Cấm vệ quân bước ra, ngăn nàng lại:

- Hồi nương nương, bệ hạ đã có lệnh. Không cho chỉ dụ của người, không ai được bước vào trong…

- Ngươi…

Một nữ tỳ bên trong đi ra. Mạnh phi nhận ra ngay, đó là Tiểu Thanh, người

hầu hạ của Thái Mẫn. Cơn giận của nàng lại có dịp bùng lên