XtGem Forum catalog
Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324291

Bình chọn: 9.5.00/10/429 lượt.

không quay đầu lại, đi càng xa tôi càng cảm thấy thoải mái.

Sự xuất hiện bất ngờ của Chu Lễ khiến tôi vào học muộn, mặc dù chỉ muộn chưa đến hai phút nhưng vào giờ Vũ Đạo vẫn trịnh trọng nói tuyệt đối không cho phép đến muộn, mà giờ học này lại chỉ có một người vào muộn, chính là tôi, người đã đề ra ‘lý thuyết đến muộn’.

Sau khi ngồi xuống, Vũ Đạo vừa ghi vào giáo án vừa nói: “Vưu Dung đến muộn, bài thi thành tích trừ ba phút.” Anh ta chẳng liếc nhìn tôi, tháo cặp kính xuống, bắt đầu vào bài.

Nhớ lại lúc thi Đại học, Chu Lễ cho tôi mượn cây thước kẻ duy nhất của cậu ấy, bây giờ nhớ lại mới hiểu. Càng nghĩ càng thấy áy náy với Chu Lễ, càng thấy bực bội, nội dung bài học tôi chỉ viết chứ không nghe. Nếu tôi đã không thể tiếp nhận cậu ấy, chi bằng làm giống như cô gái đã từ chối Ngô Ngọc, khiến cho cậu ấy hoàn toàn từ bỏ? Việc từ chối và bỏ chạy không rõ ràng vừa rồi có lẽ đã làm cậu ấy tổn thương sâu sắc. Bây giờ có cần đuổi theo đến ga xe lửa không?

“Vưu Dung!” Vũ Đạo đột nhiên gọi tên tôi, tôi đang thất thần bèn vội vàng đứng lên. Vũ Đạo chỉ vào bên trái tấm bảng, rồi lại chỉ sang bên phải, hỏi: “Tôi giảng đến đâu rồi?”

Thấy vẻ mặt tôi mù tịt, anh ta tiếp tục nói: “Nếu tâm không ở đó, thì chi bằng không đến!”

“Vâng! Ba phút với năm phút cũng không khác nhau lớn lắm!” Tôi không ngồi xuống, vừa nói vừa bắt đầu thu dọn đồ dùng, sắp xếp xong mọi thứ, tôi lao thẳng về phía Vũ Đạo, anh ta đang nhìn tôi, lễ phép nói: “Em chào thầy ạ!”

Thái độ của Vũ Đạo có vẻ bất ngờ. Tôi cứ thế rời khỏi giảng đường trong ánh mắt kinh ngạc sững sờ của đám bạn học. Trước khi đóng cửa, tôi nghe thấy Vũ Đạo quay lưng lại với mình, thản nhiên hướng về đám bạn học nói: “Điện và Từ giống như nam và nữ, thân thiết không thể tách rời, nhưng xét từ một góc độ nào đó mà nói thì lại không giống. Sự thay đổi của Điện sinh ra Từ, sự thay đổi của Từ cũng sinh ra Điện, chúng sinh ra nhau. Nếu chưa học tốt môn điện từ học, thì làm sao có thể bàn đến mối quan hệ nam nữ được chứ?”

Ra khỏi khoa, tôi vội vàng gọi điện thoại cho Chu Lễ, nhưng điện thoại đã tắt máy. Vậy nên tôi gọi cho Trần Tùng, không ai bắt máy, tôi cấp bách gửi một tin nhắn. Không đến một lát, Trần Tùng gọi lại cho tôi, “Này, tiểu thư à, em không phải lên lớp sao, còn anh thì vừa đi vệ sinh ra đấy, rốt cục là có chuyện gì vậy?”

Tôi kể lại chuyện cho Trần Tùng nghe, đầu bên kia im lặng một lúc, “Trách anh trước giờ không nói với em, hôm nay em mới thấy bất ngờ. Thực ra, cậu ta vẫn luôn đợi đến lúc thi đỗ Đại học này đấy!”

Câu nói này của Trần tùng khiến tôi nhớ đến lời tỏ tình hôm đó của Ngô Ngọc, Trần Tùng bất đắc dĩ nói: “Không ngờ là cậu ta có cảm tình hơn với em, lại làm em đẩy cậu ta ra xa hơn. Em đừng đi đến ga tàu nữa, anh sẽ gọi cho nó, em cứ coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra đi. Nếu như trong lòng thấy khó chịu, thì cứ nghĩ ‘Ai bảo cậu ta thích đứa con gái kì dị như mình chứ, tự làm tự chịu đi’!”

“Ê, anh đang an ủi em đấy hả?”

“Điện thoại mất tiền đấy, anh cúp đây!”

Mẹ kiếp, lại dám học trò này của mẹ à!

Tôi đang ăn cơm trưa trong phòng kí túc thì đám Tiểu Dư quay về. Tiểu Dư vừa vào đã nổi khùng: “Vũ Đạo uống nhầm thuốc rồi, lần đầu tiên giao bài tập về nhà, lại những mười hai bài. Đúng là không phải người mà! Chia nhau đi, mỗi người ba bài.”

“Mình không đi học, có phải không cần làm không?” Tôi định lười.

“Cậu cho rằng cậu ABC là có thể không làm việc sao?” Lời thỉnh cầu của tôi bị quản phòng Tiểu Dư từ chối.

“Tiểu Vưu phải làm bốn bài.” Giọng điệu của Giả Họa vẫn lạnh lùng như mọi khi.

“Vậy một người làm bốn bài, một đề mà hai người làm, như vậy sẽ không sai được.” Vẫn là Phạm Thái bênh tôi.

“Ngoài ra, Tiểu Vưu, nói cho cậu một tin mừng này, ở trong khoa mình, cậu đã từ ‘một chân đạp hai thuyền’ lên trình thành ‘cô gái không có phẩm hạnh thích đùa bỡn những chàng trai thuần khiết’!”

“Danh tiếng của tôi, ôi!” Tôi đau khổ ôm đầu.

“Vốn dĩ cũng không tốt rồi, chắc hẳn là ảnh hướng không lớn lắm đâu.” Tiểu Dư nói mà mặt không biến sắc.

“Mặc dù danh tiếng của mình không được tốt cho lắm, nhưng cũng không thể tệ hơn được nữa chứ!” Tôi mặt mày đau khổ, vội vàng hỏi Tiểu Dư: “Cậu nói Viên Duyệt liệu có vì việc này mà cũng hiểu lầm mình, rồi mới không đón nhận tình cảm của mình không?”

“Dù cậu ta không hiểu lầm cậu, có lẽ cũng rất khó để tiếp nhận tâm ý của cậu, thực ra là vì cậu quá… khoác lác.”

Hai mắt tôi tối đen….

Buổi chiều, ba nữ sinh của ký túc (toàn khoa tổng cộng nhiều nữ sinh như vậy cơ mà) tụ tập lại bàn luận về tiết mục ngày Trung thu. Vì lần này ba khoa lớn Toán Lý Hóa chúng tôi cùng tổ chức liên hoan, vậy nên Vũ Đạo nói nữ sinh bọn tôi phải biểu diễn hai tiết mục. Đối với hoạt động của khoa, lần đầu tiên tôi hăng hái như vậy, đầu tiên tôi nhiệt tình đề nghị chơi trò ‘ba người nửa câu’, nhưng lại không có nữ sinh nào hưởng ứng, kết quả cuối cùng, bọn họ nói tôi có thể chọn thoại độc tấu hoặc đối đáp Thiên Tân. Nhưng ‘ba người nửa câu’ phải có thêm ba cô gái nữa cùng tôi biểu diễn, trừ khi là bọn họn chết, không phải, chết cũng không được!