pacman, rainbows, and roller s
Đối Loạn Nghịch Luân

Đối Loạn Nghịch Luân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321915

Bình chọn: 10.00/10/191 lượt.

nh mắt khẽ nhìn Cao Lưu đứng đó. Một các nhìn sắc lạnh cảnh báo khiến tam thúc vã cả mồ hôi.

Linh Nhi bước lên theo thì y cũng nhìn nàng. Nàng do dự, đến gần cũng không dám mà chống mắt nhìn y và mẫu thân rời đi cũng không đành. Nàng rốt cuộc vẫn là nhút nhát. Y giờ đây không còn là đại ca, nàng cũng không dám cho ngay y là nam nhân của mình. Thật lòng nàng lúc này mâu thuẫn vô cùng.

Nhưng bàn tay to đã đến gạn nhẹ nước mắt trên má nàng. Linh Nhi ngẩn nhìn Mạnh Kỳ ngay trước mặt. Y hướng đến nàng bằng ánh mắt trìu mến không che đậy mọi tâm ý trong lòng vốn dành riêng cho nàng. Thậm chí y chọn ra đi cũng không nuối tiếc lại vô cùng mãn nguyện và tự tin. Lòng nàng muốn hỏi y đành để nàng lại như vậy sao rồi cũng không dám nói ra sợ có mặt trưởng tộc ở đây sẽ lộ ra hết.

Mạnh Kỳ cong nhẹ vành môi cười với nàng, chỉ thế thôi không thêm lời nào, y đến dìu mẫu thân chỉ bằng một tay mạnh mẽ sau đó rời đi không mang theo gì. Gia nhân tì nữ trong nhà len lén nhìn theo không ngờ chuyện nội bộ Cao gia là như thế. Tin này Vạn An cũng sẽ nhanh chóng biết hết thôi.

Linh Nhi ngóng theo không kịp từ biệt thân mẫu. Dù người không sanh ra nàng nhưng nàng luôn xem đó là mẫu thân ruột thịt của mình suốt bấy nhiêu năm sống trên cõi đời này. Phụ thân chưa tỉnh, nàng mất cả mẫu thân và cả đại ca. Cao Lưu tiến đến có ý dỗ dành nàng chỉ khiến tâm nàng kinh sợ. Không còn Mạnh Kỳ bên nàng, giờ đây còn mỗi nàng lạc giữa bầy hổ báo dữ tợn muốn trốn chạy cũng không được.

Nàng biết phải làm sao tự mình chống lại mọi thứ khi không có y đây!?

—————–

Phu nhân cả người bi lụy khi sự thật bị người ta vạch trần cũng không biết là con mình đã dẫn mình đi. Không ngờ bên ngoài A Thuần đậu cỗ xe ngựa chờ sẵn. Y tỏ ra hài lòng vì đến cả tên thuộc hạ còn đoán trước hôm nay y sẽ phải bị đuổi khỏi Cao gia.

Khi xe ngựa lao đi, phu nhân mới nhìn sang con. Mạnh Kỳ ngồi nhìn ngoài ô cửa, thái độ cư nhiên bình thường như không có chuyện gì xảy ra nhưng thật sâu trong tâm y đang lo lắng khi còn mình Linh Nhi ở lại gánh vác gia sản đó. Y không lo nàng làm không được, y chỉ lo kẻ xấu sẽ lợi dụng ám hại nàng khi y không thể ở gần che chở bảo vệ.

Phu nhân lại nhìn cỗ xe rồi hỏi…

- Chúng ta đi đâu?

Nghe hỏi Mạnh Kỳ mới dời mắt sang nhìn mẫu thân xinh đẹp của mình. Ánh nhìn của y nhạt nhẽo vô tình không trả lời. Phu nhân cảm thấy thấy ê chề trong lòng vì mình chịu ngày hôm nay cũng mình tự gây ra. Tuổi trẻ bồng bột, cả khi trưởng thành bà ấy cũng không tỉnh táo ra. Nay có bị con khinh thường không trả lời cũng là lẽ thường.

A Thuần ngừng lại ở một trang viên ngoại thành. Y tự mình xuống xe và căng dặn…

- Đưa mẫu thân ta đến phủ ở Giao Châu, gọi đại phu chăm sóc cẩn thận rồi về báo tin cho ta biết. Ta còn một số việc cần ở lại chưa về đó được!

- Dạ! Thiếu gia!

Y nhìn mẫu thân định không nói gì. Phu nhân cũng thiết nghĩ có thắc mắc hơn thì chính con mình sẽ không buông dù chỉ là một câu giải thích… nhưng sau đó khi A Thuần chuẩn bị đánh xe thì y ngăn lại. Y đến nắm lấy tay khiến bà ấy bất ngờ, tuấn nhan tuy lạnh nhạt như vốn có song y vẫn nhìn thẳng vào phu nhân nói ra lời thật tâm trong lòng…

- Đến đó mẫu thân hãy nghỉ ngơi đừng suy nghĩ nữa, đừng nhớ gì về Cao gia hay mọi chuyện… Con hi vọng chúng ta nửa đời còn lại có thể như mẫu tử khác … chí ít là vẫn còn là mẫu tử. Mẫu thân đừng làm điều gì khiến con không thể nhìn mặt người nữa có được không?

Phu nhân run lên nghe lệ đọng trên khóe mắt. Lời y không khác chi van xin một sự dừng lại. Rốt cuộc chính y đã bị mất lòng tin quá nhiều, không muốn nhưng cũng không còn tin tưởng mong mẫu thân mình không làm ra chuyện gì xấu hổ nào nữa. Dù thế trong tâm y vẫn muốn mẫu thân sẽ biết suy nghĩ làm lại tất cả.

Cuối cùng khi xe rời đi phu nhân đã khóc. Cả đời này toàn làm sự sai trái, chỉ có lời nói hôm nay của con khiến bà ấy thức tỉnh ân hận. Loại mẫu thân như vậy lẽ ra không đáng để Mạnh Kỳ cho thêm một cơ hội như vậy. Nếu y có oán hận hay khinh bỉ thì bà ấy xứng đáng nhận hết không dám van xin một lời.

- Mạnh Kỳ có phủ ở Giao Châu từ bao giờ!? – Phu nhân hỏi, chuyện cũng đã xong hết nên A Thuần cũng thưa chuyện luôn.

- Thiếu gia biết sớm gia sản Cao gia không thuộc về mình nên ba năm qua tự mình đã mở đường làm ăn riêng cùng một thương nhân họ Liễu. Thiếu gia thật sự rất tài giỏi, trong tay có sẵn cơ nghiệp riêng rồi!

Nghe xong phu nhân nhân cũng bất ngờ, môi cười nhẹ nhớ y năm xưa còn bé đã luôn làm những chuyện thông minh lanh lợi hơn người rồi. Bà ấy cũng tự thì thầm…

- Phải! Nó vẫn luôn tài giỏi như thế!

Từng ấy thời gian qua, những thứ đáng trân trọng trong cuộc đời này bà ấy cũng đã quên lãng. Bà ấy đã quên rằng nam nhân năm xưa mình đem lòng yêu say đắm nhiều đến thế nào nên dẫu gả đi với bào thai trong bụng vẫn nguyện không ân hận. Vậy mà chưa một ngày phu nhân yêu thương đứa con mình mang nặng đẻ đau đó.

Khi nước mắt muộn khô dần, phu nhân thơ thẫn nhìn ra xe rồi nói với A Thuần đang đánh xe phía trước.

- Cho ta đến núi Mộc Sơn!

- Nhưng thiếu gia…

- Cứ cho ta đến đó!

A Thuần đành vâng