
ó vẻ như anh ta là một gã ngốc,” anh ta nhẹ nhàng nói.
Ô. Ô. Lại nữa rồi, cái cảm giác cuộn thắt, ấm áp trong lòng. Tôi nuốt nước bọt. “Anh ấy cũng không tệ đến thế,” tôi nói, lại nhìn lên trời. “Anh thì sao. Callahan? Đã bao giờ tiến gần tới bệ thờ chưa?”
“Trước khi vào tù tôi đang gặp gỡ một người. Tôi đoán chuyện đó khá nghiêm túc.” Giọng anh phẳng lặng, bình thản.
“Vì sao hai người chia tay?” tôi nói.
“À, đúng là chúng tôi có gặp khó khăn một chút,” anh trả lời. “Nhưng việc tôi bị bắt mới là giọt nước tràn ly.”
“Anh có nhớ cô ấy không?” tôi không thể ngăn được mình hỏi.
“Một chút,” anh nói. “Thi thoảng. Cứ như là khoảng thời gian hạnh phúc của chúng tôi đã ở một kiếp khác rồi vậy. Tôi gần như không thể nhớ được chúng nữa.”
Câu nói của anh lập lại đúng những suy nghĩ vừa rồi của tôi về Andrew đến nỗi tôi há miệng kinh ngạc. Hẳn là anh đã nhận thấy biểu hiện choáng váng của tôi, bởi vì anh mỉm cười. “Sao nào?” anh hỏi.
“Không có gì. Tôi chỉ… tôi biết cảm giác đó thế nào.” Chúng tôi im lặng một phút nữa, rồi tôi hỏi anh ta một câu khác, một câu hỏi đã từng thắc mắc hơn một lần. “Này, Cal. Tôi đọc được rằng anh nhận tội. Hồi đó anh không muốn ra tòa à?”
Anh ta vẫn nhìn lên trời và không trả lời câu hỏi của tôi mất một giây. “Có quá nhiều bằng chứng, chống lại tôi,” cuối cùng anh ta nói.
Cũng giống như trước đây, tôi có ấn tượng rằng Callahan không nói với tôi tất cả mọi chuyện. Nhưng đó là tội của anh ta, là quá khứ của anh ta, và màn đêm cùng với việc có mặt ở đây, cảm giác thật quá thoải mái để cứ nhấn vào những chuyện như thế. Tôi đang ở ngoài trời, trên mái nhà, với Callahan O’Shea, thế là đủ. Thực ra, là rất đáng yêu.
“Grace này?” Chúa ơi, tôi yêu cách anh ta gọi tên tôi, giọng anh ta trầm và êm ái, với chỉ một chút xíu dấu hiệu của sự dữ dội, như tiếng sấm từ xa trong một đêm hè nóng rực.
Tôi quay đầu lại nhìn anh ta, nhưng anh ta chỉ nhìn sao. “Vâng?”
Anh ta vẫn không nhìn về phía tôi. “Cô đã kết thúc với anh chàng chăn mèo chưa?”
Tim tôi nảy lên, hơi thở đông lại. Trong một khoảnh khắc, tôi tưởng tượng ra mình đang kể với Callahan sự thật về Wyatt Dunn. Tưởng tượng ra cảnh anh ta quay sang nhìn tôi, vẻ mặt hoài nghi, rồi khinh bỉ, đảo mắt và lầm bầm gì đó không hề mang ý ca ngợi về trạng thái cảm xúc của tôi. Tôi chắc như đinh đóng cột không muốn như thế. Callahan O’Shea đang hỏi xem tôi đã xong với Wyatt chưa bởi vì anh ta, phải… không thể chối cãi được… anh ta quan tâm. Tới tôi.
Tôi cắn môi. “Ừm… Wyatt… anh ấy trên lý thuyết thì tuyệt hơn trong đời thực nhiều,” tôi nói, nuốt nước bọt đánh ực. Không hẳn là một lời nói dối. “Thế nên, phải. Chúng tôi quyết định dừng lại.”
“Tốt.” Rồi anh quay sang tôi. Khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt không thể đoán được dưới ánh sáng mờ ảo của các vì sao. Tim tôi đập chậm lại, và đột nhiên mùi hoa tử đinh hương mới chóng mặt làm sao. Lông mi của Cal thật dài, mắt anh thật đẹp. Và cũng thật là điên rồ khi nhìn anh như thế này, thật gần gũi và còn độc thân, thật ấm áp và vững chãi.
Rất chậm, anh vươn ra để chạm ngón tay vào má tôi. Chỉ một chút âu yếm thôi mà tôi đã phải hít một hơi thật mạnh khi anh chạm hẳn vào mình. Anh đang định hôn tôi. Ôi, Chúa ơi. Tim tôi đập loạn xạ điên cuồng đến nỗi nó chắc đã làm thâm tím cả xương sườn tôi rồi. Cal mỉm cười.
Rồi tiếng Margaret xé tan không gian tĩnh lặng. “Grace? Grace ơi, em ở đâu? Nat gọi điện này!”
“Đến đây!” tôi nói vọng về, đột nhiên loạng quạng. Phát hiện ra cô chủ của mình đang ở trên mái nhà. Angus sủa loạn lên, phá vỡ sự yên ắng thành những mảnh âm thanh ồn ã. “Xin lỗi, Cal. Tôi… Tôi phải đi.”
“Đồ thỏ đế,” anh nói, nhưng mỉm cười.
Tôi tiến thêm một bước lại gần chiếc thang, rồi dừng lại. “Có lẽ lúc nào đó tôi sẽ lại lên đây,” tôi nói.
“Có lẽ thế,” anh đồng ý, ngồi dậy với một động tác nhanh nhẹn, duyên dáng. “Tôi hy vọng cô sẽ giữ lời.”
“Phải đi đây,” tôi thì thào rồi hấp tấp leo xuống thang nhanh nhất có thể. Tiếng cười nhỏ, ám muội của Cal bám theo tôi khi tôi phi vào vườn nhà mình, nơi Angus cuối cùng cũng đã chịu im lặng. Tim tôi nện thình thịch như thể tôi đã chạy được cả dặm.
“Em làm gì ở ngoài đó vậy?” Margaret rít lên khi tôi xộc vào sân trong. “Em ở trên đó với Callahan đấy à?”
“Chào, Margaret,” Cal nói vọng xuống từ trên mái.
“Hai người làm gì trên đó?” chị nói vọng lại.
“Xiếc khỉ(1),” anh trả lời. “Có muốn thử không?”
(1) Nguyên văn: monkey sex – một từ lóng để mô tả việc quan hệ tình dục mạnh bạo kiểu động vật.
“Đừng có dụ dỗ tôi, người nuôi chim nhà tù Akatraz(2),” chị nói, ấn mạnh điện thoại vào tay tôi.
(2) Bird man of Alcatraz: tên một bộ phim kể về một tội nhân trong nhà tù Alcatraz ở vịnh San Francisco.
“A lô?” tôi thở hổn hển.
“Chào, Grace. Em xin lỗi. Em có cắt ngang không?” Giọng Nat nhỏ xíu.
“Ồ, không. Chị chỉ…” tôi hắng giọng. “Chỉ đang nói chuyện với Callahan nhà bên thôi. Chuyện gì vậy?”
“À, em đang băn khoăn không biết chị có rảnh thứ Bảy này không,” con bé nói. “Chị có việc gì phải làm ở trường hay là trận đánh nào không?”
Tôi bước qua cửa trượt vào bếp và