XtGem Forum catalog
Đời Không Như Là Mơ

Đời Không Như Là Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322940

Bình chọn: 9.5.00/10/294 lượt.

sàng cắm đầu vào cái lò nướng?”

“Chắc chắn rồi.” Tôi ôm nhanh chị một cái, chị chịu để cho ôm, thậm chí còn ôm đáp lại.

“Em vẫn ổn chứ Grace?” chị hỏi. “Toàn bộ cái vụ Andrew này lại quay đúng một vòng đúng không?”

“Chị biết đấy, nếu không bao giờ phải nghe tới cái tên ấy nữa thì em sẽ rất vui,” tôi nói. “Em ổn. Chỉ cảm thấy quá tệ cho Nat thôi.”

Con bé rồi sẽ ổn. Ngay cả bây giờ, nó cũng đang cười phá lên vì câu gì đó bố vừa nói. Cả bố và mẹ tôi đều dính lấy con bé, mẹ còn gần như ép nó ăn món khai vị. Andrew không xứng đáng với con bé.

Hay với tôi. Andrew chưa từng xứng đáng với tôi. Giờ thì tôi thấy rõ điều đó rồi. Một người đàn ông chấp nhận tình yêu như thể anh ta có quyền, nói theo một cách nào đó, là một thằng khốn.

Callahan O’Shea… anh lại hoàn toàn khác hẳn.

“Kế hoạch cho kỳ nghỉ hè của em thế nào?” Marg hỏi. “Đã có lời đề nghị mua nhà nào chưa?”

“Thực ra là có hai rồi,” tôi trả lời, nhấp một ngụm rượu gin pha tonic.

“Chị phải nói là chị ngạc nhiên đấy,” Margs bình luận. “Chị tưởng em yêu ngôi nhà đó.”

“Em có. Đúng là em yêu. Em chỉ… Đã đến lúc cho một khởi đầu mới. Thay đổi đâu phải là điều tệ nhất trên đời, đúng không?”

“Chị đoán là không,” chị nói. “Đi thôi, ra ngồi cùng Natalie nào.”

“Mấy đứa nó đây rồi!” bố oang oang khi chúng tôi tiến lại. “Giờ thì ba cô gái xinh đẹp nhất thế giới đã hội lại với nhau rồi. Làm thành bốn cô đi,” bố nhanh miệng đính chính, vòng tay qua mẹ, mẹ đảo mắt.

“Bố này, Grace đã kể với bố là nó đang rao bán nhà chưa?” Margaret hỏi.

“Cái gì? Không! Con yêu! Sao con không nói với bố?”

“Vì đó không phải là một quyết định tập thể bố ạ.”

“Nhưng chúng ta vừa mới lắp cửa sổ mới xong!”

“Nhân viên môi giới nói nhờ thế mới dễ bán đấy ạ,” tôi bình tĩnh nói.

“Thế con sẽ đi đâu?” mẹ hỏi. “Con sẽ không đi xa chứ, con yêu?”

“Không. Không xa.” Tôi ngồi xuống cạnh Nat, nó vẫn đang nhìn kiểu xa xăm ngơ ngác giống như tôi cách đây một năm rưỡi. “Em ổn chứ nhóc?” tôi hỏi.

“Vâng, em ổn. À, không ổn. Nhưng chị biết đấy.” Tôi gật đầu.

“Này, em đã nghe tin gì về vị trí ở bộ môn lịch sử chưa?” Margs hỏi.

“Ồ, rồi,” tôi trả lời. “Họ đã tuyển một người bên ngoài. Nhưng chị ấy có vẻ rất tốt.”

“Biết đâu chị ta sẽ tăng lương cho con,” bố dự đoán. “Sẽ thật tốt nếu con kiếm được nhiều hơn một người nông dân Siberia.”

“Con đang nghĩ đến chuyện nhận làm gái gọi cao cấp,” tôi nói. “Bố có biết có chính trị gia nào đang cần tìm một cô không?”

Natalie bật cười, và cái âm thanh ấy khiến tất cả chúng tôi mỉm cười.

Một lát sau, dùng xong bữa tối xong, tôi đi về phía nhà vệ sinh nữ. Từ phía các buồng nhỏ, tôi nghe tiếng chị họ Kitty màu mè của mình.

“…thế là rõ ràng, nó chỉ giả vờ hẹn hò với ai đó để chúng tôi không thấy thương hại cho nó,” Kitty đang nói. “Anh bác sĩ đó hoàn toàn là đồ giả! Và rồi lại có chuyện gì đó về một gã tội phạm mà nó đã thư qua tin lại trong tù…”

Tiếng giội nước, Kitty xuất hiện. Từ buồng bên dì Mavis đi ra. Bắt gặp tôi, họ cứng đờ cả lại.

“Xin chào hai người,” tôi ân cần nói, nhìn vào gương chải tóc. “Các vị có đang thấy thỏa mãn không? Có quá nhiều chuyện để buôn và quá ít thời gian nhỉ!”

Mặt Kitty chuyển sang màu đỏ như đít khỉ đầu chó. Dì Mavis mạnh mẽ hơn, chỉ đảo mắt.

“Các vị có câu hỏi nào về đời sống tình cảm của cháu không ạ? Có lỗ hổng thông tin nào không? Có điều gì mọi người cần từ cháu không?” Tôi mỉm cười, khoanh tay trước ngực và nhìn chằm chằm vào họ.

Kitty và Mavis trao đổi ánh nhìn. “Không, Grace,” họ nói cùng một lúc.

“Tốt,” tôi trả lời. “Và để cho rõ ràng, thì anh ấy chịu án tử. Rất buồn phải nói ra, nhưng chính phủ từ chối đơn hoãn thi hành án của anh ấy, nên tôi lại lang thang vơ vẩn tiếp.” Tôi nháy mắt, cười vào vẻ kinh hoảng hệt như nhau trên mặt họ, và đẩy cửa bước vào buồng.

Khi tôi nhập hội lại với gia đình, Nat đã chuẩn bị đi. “Em có thể ở với chị, Bumppo,” tôi nói.

“Không, cảm ơn, Grace. Em sẽ ở với bố mẹ vài ngày. Nhưng chị thật tốt vì đã đề nghị.”

“Muốn chị lái xe chở em về không?” tôi hỏi.

“Không, Margs sẽ đưa em về. Bọn em phải đi có chút việc. Với lại, hôm nay chị cũng làm đủ rồi. Hạ gục Andrew… cảm ơn vì chuyện đó nhé.”

“Rất sẵn lòng,” tôi nói hoàn toàn chân thành. Tôi hôn em gái mình, rồi ôm con bé thật lâu. “Sáng mai gọi cho chị nhé.”

“Em sẽ gọi. Cảm ơn chị,” nó thì thào.

Đi bộ ra xe, tôi lấy chìa khóa ra khỏi túi. Cứ như thể nghìn năm đã trôi qua vậy, tôi đã hứa với mấy người bạn cao niên nhỏ nhắn ở Golden Meadows là tối nay tôi sẽ ghé qua. Họ muốn được thấy bộ váy điệu đà của tôi và nghe về lễ cưới. Chà, bố mẹ đã đưa nội về nhà từ trước bữa tối. Rất có thể là cư dân ở Golden Meadows đã biết khá rõ về tình hình đám cưới rồi.

Nhưng tôi thấy mình cứ nên đi như dự định. Tối nay là buổi giao lưu tối thứ Bảy. Tôi có thể vớ được ai đó khiêu vũ với mình và dù người ấy chắc sẽ không dưới 80 tuổi, tôi vẫn cảm thấy muốn nhảy, thật là kỳ lạ.

Tôi lái xe xuyên qua thành phố và tấp vào bãi đỗ xe cuả Golden Meadows. Không có dấu hiệu nào của chiếc xe tải chở đồ bị móp của Callahan cả. Tôi chưa gặp lại anh kể từ ngày anh chu