
iều, rất nhiều những điều khác nữa. Cô cũng nhớ lúc đó nước mắt
chợt trào ra bị cô cố kìm lại, yếu ớt nói với ba " Con không muốn đến
trường nữa". Ba nuôi không nói gì, im lặng một lúc sau đó liền gật đầu
đồng ý. Từ ngày đó, cô không đến trường nữa, ba nuôi thuê người đến dạy
học cho cô, tất cả đều là những giáo sư ở nước ngoài. Cô học đàn, học
hát, học vẽ tranh, học võ, học tất cả những gì ngày xưa cô đã từng muốn
học, dùng thời gian bận rộn để quên đi nỗi cô đơn lúc rảnh rỗi. Dần dần, cô trở thành một bông hoa trong nhà kính được nuôi dưỡng cẩn thận, cô
nói ít đi, im lặng nhiều hơn, cũng không còn vô tư cười đùa như trước
nữa. Lúc đó, cô đã từng nghĩ rằng mình sẽ mãi như vậy, ngày ngày chỉ có
hai điểm đến là bệnh viện và nhà, không đi chơi, không giao lưu với ai,
thậm chí có lần ba nuôi còn mời bác sĩ đến khám cho cô, sợ cô bị trầm
uất, đến bản thân cô cũng cảm thấy có khi mình sẽ trở thành người như
vậy. Tôi là Trình Hạo, năm nay 20 tuổi, là sinh viên năm ba đại học Thanh Hoa. Ba tôi chỉ có một
người con trai độc nhất là tôi, còn mẹ tôi qua đời từ khi tôi còn rất
nhỏ. Ba vì rất yêu mẹ nên không đi bước nữa, suốt mười mấy năm trời
trong căn nhà rộng cũng chỉ có hai ba con và một vài người giúp việc. Ba rất thương tôi, rất quan tâm đến tôi, tôi biết điều đó. Chỉ là ba
thường ngày rất bận, thời gian chơi với tôi không nhiều, những lúc như
thế,tôi thường cảm thấy rất nhớ mẹ.
Từ nhỏ, tôi đã học cách tự
lập, một phần vì không có mẹ ở bên, một phần khác có lẽ là do cách ba
dạy tôi. Những người khác đều nghĩ rằng gia thế tôi tốt, không cần cố
gắng nhiều, chỉ việc sống an nhàn mà hưởng thụ. Nhưng ba quan niệm khác, ba nói càng ở vị trí cao thì càng dễ ngã xuống, ngày xưa ba cũng là
chàng trai nghèo, nếu không phải cố gắng hết mức, cũng sẽ không đạt được thành quả như bây giờ.
Tôi không hay biểu lộ cảm xúc của mình,
giống y hệt ba, cũng giống cái cách mà ba giáo dục tôi. Ngày nhỏ, ba nói với tôi rằng, càng đứng ở trên cao, người bên cạnh sẽ càng nhiều, nhưng những người thật tâm bên cạnh lại ít ỏi đến đáng thương. Tôi lúc đó
không nghĩ nhiều như vậy, một phần vì không hiểu hết, một phần do bản
tính tôi vốn đã lạnh nhạt. Không phải tự nhiên mà tôi nói như thế. Tôi
không có sở thích gì nhiều, không thích tiếp xúc với người khác, không
muốn ra ngoài chơi giống như những đứa trẻ con bình thường. Ba nhiều khi dẫn tôi đến những buổi tiệc xã giao, gặp mặt những người xa lạ, đơn
giản là chào hỏi cũng sẽ khiến tôi cảm thấy rất phiền. Khi tôi vui, tôi
sẽ cười, khi tôi khó chịu, tôi cũng sẽ cười. Ba nói nụ cười là thứ vũ
khí lợi hại nhất, nó có thể là lớp mặt nạ che đậy tâm tư, đương nhiên,
nó không có tác dụng gì đối với những người thực sự hiểu mình. Tôi chưa
bao giờ làm trái ý ba, từ cách học, cách cư xử, cách làm người, tôi đều
lấy ba làm hình mẫu. Cuộc sống của tôi cứ trôi qua như thế, yên ắng,
bình thản, nhạt nhẽo, cho đến khi... tôi gặp em.
Ngày đó, ba dẫn
em về, trên người em chỉ mặc một chiếc quần jean cũ và một chiếc áo sơ
mi trắng đã bạc màu. Một tay em nắm chặt tay ba, đôi mắt đảo quanh nhà
mang theo chút bối rối, vành mắt đỏ hoe như vừa mới khóc xong. Ba dẫn em tới trước mặt tôi, nói với tôi rằng đây là người mà ba mới nhận nuôi,
bảo em gọi tôi một tiếng "anh hai"
Ánh mắt của mình lúc đó như
thế nào, tôi không nhớ rõ lắm. Có lẽ là mang theo phần dò xét và lạnh
lùng, tôi nghĩ vậy, nên em mới bất giác lùi về phía sau, tay xiết chặt
tay ba. Em kém tôi 1 tuổi, nhưng có lẽ là do tôi trưởng thành sớm, trông em có vẻ nhỏ con, có chút gầy yếu, có chút đáng thương. Tôi không biết
nhiều về em, ngoài cái tên Trình Nhiên mà ba đã đặt, tôi không biết thứ
gì khác, cũng không quan tâm. Tôi còn nhớ khi ba nói tôi phải chăm sóc
em, tôi chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái rồi lại bước lên lầu, không hề có ý định khắc ghi điều đó và tâm trí.
Tôi và em ở chung một nhà,
tuy vậy, hai người rất ít khi gặp mặt nhau, nếu như không phải tôi bận
rộn, cũng là do em cố ý tránh tôi. Ba thì thường xuyên đi công tác, vắng nhà triền miên, có lẽ sợ em buồn chán nên gọi người đến dạy em đàn. Có
một lần tôi ở trong phòng đọc sách, nghe thấy tiếng dương cầm từ phòng
của em, những tiếng đàn đầu tiên, khá rời rạc và non nớt. Em có vẻ rất
thích đàn, ngày nào cũng đàn, hơn nữa còn tiến bộ rất nhanh, chỉ một vài ngày tiếng đàn đã trở nên mượt mà chau chuốt. Tôi không học nhạc, chỉ
hiểu biết sơ qua, chỉ là qua tiếng đàn của em, tôi cảm nhận được thứ gì
đó, hồn nhiên và tươi trẻ, thứ mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được. Tôi
bắt đầu để ý đến em, đó là một ngày khác. Ngày đó em cũng đàn, nhưng
không phải những bản nhạc nhẹ nhàng vui tươi mà em thường chọn, đó là
một bản nhạc buồn. Tôi nghe thấy em cất tiếng hát, lần đầu tiên tôi nghe em hát, giọng điệu trẻ con trong trẻo như chuông bạc, không hiểu sao
lại có chút ưu thương.
Tôi bất giác đi sang phòng em, im lặng
đứng ở ngay cạnh cửa. Em ngồi bên cạnh cây đàn dương cầm, bóng dáng vẫn
nhỏ bé như thế, đôi tay như bay múa trên phím đàn, giọng hát ngân va