
vấp phải mấy hòn đá bên đường mà ngã xuống, hai đầu gối trầy một mảng lớn, đau rát. Nhìn thấy
người lái xe đạp kia bị ngã lăn trên nền đất, tôi hoảng quá, vội vàng
chạy đến, bất chấp cái đau ở chân
" Chú ơi, chú có sao không. Chú ơi"
Trình Mục từ từ đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú quan sát bé gái gần ngay trước
mắt. Đó là một bé gái phấn nộn rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhỏ bầu bĩnh
và mái tóc đen mượt, ánh mắt lo lắng nhìn ông. Ông quan sát bé gái một
chút,rồi lại nhìn vết thương trên hai đầu gối bé, trong lòng nghĩ thầm " Mấy người ở quê hiền lành thật. Rõ ràng là mình sai trước, vậy mà điều
đầu tiên con bé làm lại là hỏi thăm mình có sao không "
Người bị
ngã là một người đàn ông trên dưới 30 tuổi, khuôn mặt rất đẹp, rất tuấn
tú. Ông nâng tôi đứng dậy, nhìn tôi cười, nụ cười hiền hòa ấm áp khiến
cho tôi an tâm
" Cháu bé, chú không sao. Chân cháu bị như vậy, chú đưa cháu về nhé"
Tôi vội vàng lắc đầu, muốn từ chối nhưng vừa bước đi vài bước, chân khuỵa
xuống, có chút đau. Có lẽ là bị trẹo chân rồi. Và thế là tôi theo chú ấy về, chú ấy đèo đằng trước, còn tôi ngồi đằng sau. Nhìn bóng lưng cao
lớn phía trước, rõ ràng là của một người xa lạ, lại khiến cho tôi thấy
ấm áp lạ thường.
Chẳng mấy chốc là đến chỗ nhà tôi, chỉ là hình
ảnh trước mắt khiến cho tôi hoảng sợ, bất chấp chiếc xe chưa dừng lại ,
bất chấp cả đôi chân bị thương đau buốt vội vàng chạy tới. Trước mắt tôi lúc này không phải thứ gì khác chính là hình ảnh ngôi nhà của tôi và
mẹ, ngôi nhà vốn vắng vẻ quạnh quẽo bây giờ lại có rất nhiều người vây
quanh. Chỉ là ngôi nhà ấy bây giờ lại chìm trong ánh lửa ngùn ngụt, lửa
bốc lên tận trời, đốt cháy cả vườn rau hai mẹ con mới trồng hôm trước.
Hơi nóng phả vào mặt khiến tôi tỉnh táo lại, khói nghi ngút, tôi liều mình
định chạy vào trong căn nhà, mẹ đang bị ốm, vẫn còn nằm nghỉ trên
giường. Một vài người dân đứng đó thấy vậy, vội vàng túm lấy tôi, mặc
cho tôi vùng vẫy hò hét. Tôi nghe mang máng họ nói rằng đã có người xông vào trong cứu mẹ tôi, một chốc sẽ ra ngoài. Tôi nghe không rõ, hoặc giả tôi không còn tâm trí để nghe. Tôi chỉ biết rằng trước mắt tôi là lửa
cháy ngùn ngụt, và tôi không thấy mẹ. Tôi bắt đầu khóc, nếm được vị nước mắt mằn mặn mỗi khi gào lên từng hồi. Ngọn lửa cháy vẫn tiếp tục cháy,
ánh lửa đỏ trong đôi mắt đen tuyền, từ từ nhóm lên trong tôi một ngọn
lửa, ngọn lửa của hận thù..... Trình Hạo nhìn Lâm Vũ đang say sưa làm việc, chợt nhớ ra chuyện gì đó liền quay sang nói với cô
" Vật nhỏ, ba nhắn em về ăn cơm đó. Đã bao lâu em không về rồi"
Lâm Vũ gõ nốt mấy kí tự cuối cùng còn dang dở mới ngẩng đầu lên nhìn anh,
gật đầu đáp ứng. Dù sao trong lòng cô cũng có chút nhớ ba nuôi, đã lâu
rồi không gặp ba, không biết ba có khỏe không nữa.
Hai người
quyết định như vậy, sau khi làm việc xong liền cùng nhau trở về biệt
thự. Biệt thự cách trung tâm thành phố khá xa, nơi đây không chỉ không
khí thoáng đãng trong lành mà không gian cũng rất thanh bình yên tĩnh.
Lâm Vũ còn nhớ có một lần ba nuôi từng nói với cô, hi vọng khi về già có thể nghỉ ngơi ở một nơi yên bình như vậy, toàn tâm toàn ý an hưởng tuổi già. Gần đây lượng công việc mà ba giao cho anh hai có vẻ nhiều hơn
trước, có lẽ thời gian để ba thực hiện ước muốn của mình cũng sẽ không
còn lâu nữa.
Hai người đi khoảng nửa tiếng thì đến nơi, may mắn
trên đường không có kẹt xe. Chiếc xe đi qua chiếc cổng lớn tiến thẳng
vào bên trong khoảng sân rộng, ở biệt thự này người làm không nhiều, tuy nhiên an ninh cực kì nghiêm ngặt, mấy lớp bảo vệ ở đây đều do Lâm Vũ
cẩn thận an bài.
Chẳng mấy chốc thì căn biệt thự màu trắng đã
xuất hiện ngay trước tầm mắt. Căn biệt thự kiểu cổ một màu trắng thuần
cực kì trang nhã mà sang trọng, không hề lòe loẹt phô trương mà gợi nên
cảm giác hiền hòa ấm áp giống hệt như chủ nhân của nơi đây. Khắp xung
quanh là những hàng dây leo chằng chịt cùng với những mảnh vườn lớn,
không khó để nhìn ra những loài cây hoa trong vườn hàng ngày đều được
chăm sóc cắt tỉa rất chu đáo cẩn thận.
Hai người Trình Hạo- Lâm
Vũ quen thuộc đi vào bên trong căn biệt thự, ở hai bên cửa có mấy người
hầu đang dọn dẹp nhìn thấy bọn họ đều cúi đầu chào.
"Bác Hà, ba đâu"
" Cô chủ, cậu chủ, lão gia đang ở trong thư phòng. Cô chủ, lão gia mà biết cô về, chắc sẽ mừng lắm luôn đó"
Bác Hà là quản gia của nhà họ Trình, cũng là người trông coi Trình Hạo từ
khi còn nhỏ, tính tình ôn hậu hiền lành lại thấu tình đạt lý, mọi người
trong nhà đều đối với bác tôn kính, không chút nào coi rẻ như người ở.
Lâm Vũ đối với bác cũng là thật tâm quý mến, cười một tiếng rồi cùng với Trình Hạo bước đến thư phòng trên lầu hai
"Em vào trò chuyện với ba đi. Một lát anh gọi thì xuống dùng cơm tối"
Lâm Vũ không phản đối, cô cũng muốn nói chuyện riêng với ba nuôi một chút.
Bàn tay khẽ vặn nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy ra một chút rồi từ từ bước vào,
bước chân êm ái như mèo không gây ra chút tiếng động. Người trong phòng
quay lưng về phía cửa, đang mải mê làm việc nên không hề để ý có người
bước vào, cho đến khi cảm thấy trướ