
tâm.”
Thật là nhảm nhí! “Thế này nhé, tôi mệt mỏi và cũng chẳng có tâm trạng nào mà đùa với anh. Vì thế nếu anh không bắt đầu nói xem chuyện gì đang xảy ra thì tôi sẽ đi.” Cameron nói.
Jack liếc nhìn bộ đồ tập yoga và chiếc áo phông Michigan cô mặc, không hề bận tâm đến lời đe dọa của cô. Thật may là bây giờ, cô không còn lăng xăng trong chiếc quần đùi như trước đó nữa.
“Cô sẽ không đi đâu cả.” Anh ta kéo chiếc ghế và ra hiệu. “Cô ngồi đi!”
“Cám ơn, nhưng tôi ngồi đâu. Tôi nghĩ là tôi vẫn kiên định với kế hoạch ra ngoài của mình”. Trước khi anh ta kịp nghĩ rằng cô chỉ nói thế thôi thì Cameron đã chụp lấy ví và tiến về phía cửa. Còn mấy thứ đồ khác, cô sẽ lấy sau. “Thật thú vị khi tái ngộ với anh, đặc vụ Pallas. Tôi rất vui khi thấy ba năm ở Nebraska vẫn không làm anh bớt đi sự đáng ghét.”
Cô xông ra mở cửa và gần như đâm sầm vào người đàn ông đang đứng ngay đó. Anh ta mặc bộ vest màu xám và thắt cà vạt, trông có vẻ trẻ hơn Jack và là người Mỹ gốc Phi.
Anh ta nhoẻn miệng cười với Cameron, nụ cười đắc thắng, trong khi cố giữ thăng bằng cho ba cốc cà phê Starbucks đang cầm trong tay. “Cám ơn cô vì đã mở cửa. Tôi có bỏ lỡ điều gì không nhỉ?”
“Tôi sẽ ra khỏi đây. Tôi cũng vừa gọi đặc vụ Pallas là kẻ đáng ghét.”
“Nghe có vẻ vui đấy! Cà phê chứ?” Anh ta chìa cốc cà phê về phía cô. “Tôi là đặc vụ Wilkins.”
Cameron ném cái nhìn ta đây biết tỏng về phía Jack. “Lại là mánh cớm tốt, cớm xấu[2'> à? Đấy là trò tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra ư?”
Jack Pallas oai vệ bước ra từ căn phòng và dừng lại ở cửa, dáng người cao lớn áp sát cô. “Cô không biết những gì tôi có thể làm đâu.” Anh ta nói với giọng đe dọa.
Khi anh ta với tay ra đỡ cốc cà phê từ Wilkins, Cameron tự nhủ, mình phải cẩn thận khi chọc người đàn ông mang súng này, người đã đổ lỗi cho cô về việc gần như phá hỏng sự nghiệp của anh ta và là người cao hơn cô hơn một cái đầu. Cô rủa thầm cái quyết định đi giày thể thao của mình. Ít nhất cô phải đi giày bảy phân mới có thể mặt đối mặt với Jack Pallas được, nhưng dù có như thế thì cô cũng chỉ đứng đến cằm anh ta mà thôi. Đấy là chưa kể đến việc cô trông sẽ như một kẻ ngớ ngẩn khi đi giày Manolos và mặc quần tập yoga.
Vẫn cầm mấy cốc cà phê trên tay, Wilkins ra hiệu với bọn họ. “Hai người có biết nhau không?”
“Cô Lynde và tôi gần như có vinh hạnh được cùng nhau xử lí một vụ.” Jack đáp.
“Gần như? Nghĩa là sao?” Wilkins quay sang Cameron rồi gần như chợt nhận ra điều gì đó. “Chờ chút… Cameron Lynde? Tôi nghĩ cái tên này nghe quen quen. Ồ, dĩ nhiên rồi, cô đến từ văn phòng luật sư Mỹ.” Anh ta cười lớn, đôi mắt sáng lên. “Cô là người mà Jack đã nói là…”
“Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều nhớ rõ điều mà đặc vụ Pallas nói.” Cameron ngắt lời anh ta. Cách đây ba năm, những lời lẽ cay nghiệt của anh ta đã được phát sóng trên kênh tin tức toàn quốc liên tục trong gần một tuần. Cô chẳng việc gì phải nghe lại những lời đó, nhất là khi lại có anh ta đứng bên cạnh. Một lần như thế đã đáng xấu hổ lắm rồi.
Wilkins gật đầu. “Hẳn là thế rồi, không sao…” Anh ta nhìn cô và Jack. “Thế thì… thế này thật là kì quặc.”
Cameron chỉ vào cốc cà phê, cố gắng lái sang chủ đề khác, “Thế đây là cà phê thường hay không có cafein?”
“Cà phê thường. Nghe nói cô đã có một đêm rất dài.”
Cô cầm một cốc cà phê từ anh ta. Cô đã thức hai mươi ba tiếng rồi nên ngay cả hoóc môn kích thích adrenaline cũng không thể giúp ích được gì. Cô nhấp một ngụm rồi thở phào cảm kích. “Cám ơn anh.”
Wilkins cũng nhấp một ngụm. “Cô thấy đấy, tất cả chỉ có thế, chỉ ba người chúng ta uống cà phê và nói chuyện. Cô nghĩ sao? Cô có muốn ngồi lại và kể cho chúng tôi nghe về chuyện xảy ra tối qua không, cô Lynde?”
Điều này khiến Cameron mỉm cười. Ít ra thì Wilkins cũng tỏ ra là một người dễ chịu và có lí. Thật tệ nếu anh ta chỉ là con bài trong tay người cộng sự của mình.
“Cũng không đến nỗi tệ.” Cô trả lời.
Wilkins cười lớn. “Cà phê hay là mánh cớm tốt?”
“Cả hai. Đặc vụ Wilkins muốn hỏi tôi điều gì thì tôi sẽ vui lòng hợp tác.” Cameron lướt qua Jack khi cô quay người trở lại phòng. Anh ta và Wilkins theo sau cô. Cô kéo ghế ra, bắt chéo chân và ngồi đối diện với hai đặc vụ FBI.
“Được rồi. Ta bắt đầu nói chuyện nhé!”
Nếu là người nào khác chứ không phải Cameron Lynde thì hẳn là Jack đã thấy thái độ của cô thật buồn cười. Nhưng vì đó là Cameron Lynde nên anh đã không cười. Tình huống này thậm chí chẳng có gì khiến anh thấy đáng cười cả.
Jack quyết định để Wilkins đóng vai trò chủ chốt trong việc thẩm vấn cô ta về sự việc tối hôm trước. Không phải vì Cameron không muốn liên quan đến anh mà do cô trả lời cộng sự của anh tốt hơn là trả lời anh, điều này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi dựa vào những gì đã xảy ra giữa họ. Việc điều tra là quan trọng và anh sẽ không để vấn đề cá nhân cản trở công việc.
Khi anh và Wilkins vừa đến Peninsula và thanh tra Slonsky nhắc đến tên nhân chứng ở phòng 1307 thì Jack nghĩ ngay rằng toàn bộ chỉ là một sự sắp đặt, một kiểu chơi khăm để chào đón việc trở lại Chicago của anh. Và anh cho khả năng này là đú