Độc Thân Cần Yêu

Độc Thân Cần Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322131

Bình chọn: 10.00/10/213 lượt.

p điện thoại lên tai của anh, tiếng nhạc chuông khẽ ngân lên từ trong túi xách như lời khẳng định cho vấn đề cô đang nghi hoặc. Lam kẹp chặt túi vào sườn để giấu tiếng chuông điện thoại, bước thật nhanh ra ngoài. Nhưng hình như anh ta đã kịp nghe thấy.

- Excusez-moi, mademoiselle? (Xin lỗi, thưa cô)

- …

- Bạn ơi!

- …

- BẠN ƠI!

Lam có thể giả vờ không biết cả tiếng Pháp lẫn tiếng Việt chứ không thể giả điếc. Cô đành quay lại, ném cho người đang đuổi theo cô một cái nhìn bực bội. “Cuộc hẹn hụt” cười ngượng ngập:

- Xin lỗi, bạn có phải là Lam không?

Lam không biết phải ừ hay vâng, chỉ gật đầu. Anh ta chìa tay, giọng đầy áy náy:

- Mình là Tuyên. Thật ngại quá, để bạn chờ hơi lâu…

“Không phải hơi mà là rất lâu”, Lam nghĩ thầm như vậy nhưng không nói gì. Anh ta tiếp tục phân b

- Mình có mấy việc đột xuất, nhắn tin cho bạn nhưng thấy cứ báo pending mãi.

Lam thở ra hai chữ “thế ạ” đầy thờ ơ, thậm chí cũng chẳng hỏi xem việc đột xuất của anh ta là gì hay nghi ngờ về vụ tin nhắn không đi. Cô lẳng lặng cúi xuống mở cốp xe nhét túi xách vào. Tuyên vội làm cử chỉ ngăn lại:

- Kìa, bạn đừng về vội, mình mới gọi crêpe rồi…

Câu níu kéo này làm Lam càng thêm tự ái. Anh ta nghĩ cô chờ anh ta nửa tiếng ở cái quán chán ngắt này chỉ vì thèm khát món bánh xèo ngọt vớ vẩn này ư? Đến cả anh ta cô cũng còn chẳng thèm!

- Xin lỗi, mình bận. – Cô nói một câu ngắn ngủn, và chẳng chứa chút sự thật nào. – Có ca mổ gấp.

Không thèm nhìn phản ứng rất lạ của Tuyên, Lam nổ máy phóng đi. Điều băn khoăn duy nhất trong đầu cô lúc này không phải là bản báo cáo cuối năm chưa hoàn thành mà là việc làm sao để nói lại với Bích về diễn biến cuộc hẹn trời ơi đất hỡi chưa bắt đầu đã kết thúc này.

* * *

Thật lạ là sáng hôm sau rồi hôm sau, và cả hôm sau nữa, con bạn sốt sắng của cô vẫn không hề hỏi han về cuộc hẹn. Ngay cả khi Lam buzz nó trên YM, thú nhận hết sức thật thà về chuyện giả vờ có ca mổ để chuồn êm, nó cũng chỉ ậm ừ. Lam chột dạ. Hay là Bích giận cô vì cô đã không thèm trân trọng công sức của nó nhỉ? Nó đã chẳng bảo cô rằng nó đã phải giấu cái mẩu tin mời cà phê và crêpe vào thư mục ẩn để dành riêng cho cô là gì. Và trước đó, nó cũng đã cố gắng xếp đặt hàng chục buổi hẹn chung hẹn riêng, chỉ để giúp một đứa con gái đã ế chỏng chơ còn kén cá chọn canh như cô tìm được một anh chàng ưng ý. Ôi chao, cô cô thể viện những lý do hơi hơi chính đáng như công việc hay duyên số để bỏ qua những cơ hội hẹn hò, nhưng chẳng có lý do nào để chối bỏ tình cảm cùng sự lo lắng của bạn bè như thế… Thôi được rồi, để trốn chạy cảm giác tội lỗi vì đã phụ lòng bạn bè, lần này Lam sẽ thử cố gắng tự giác một lần, chủ động liên lạc lại với “đối tượng” xem sao. Anh ta có tỏ thái độ lạnh lùng hay ghét bỏ thì cô cũng cảm thấy dễ chịu vì dù sao cô cũng đã cho cà phê và crêpe một cơ hội.

Tiếng nhạc chờ điện thoại vang lên thật lâu mới có người bắt máy, một giọng nữ. Trong tích tắc Lam muốn bấm nút dừng cuộc gọi, nhưng cô vẫn mạnh dạn hỏi gặp Tuyên.

- Bác sĩ Tuyên đang ở trong phòng mổ. Khoảng nửa tiếng nữa chị gọi lại.

* * *

Vài phút sau, trên cửa sổ chat giữa nick của Bích và Lam, một hàng emoticon tạo ra bằng dấu bằng và hai dấu đóng ngoặc đơn [=))'> chạy dài.

* * *

Nửa tiếng sau, cùng lúc trên trang web hencaphe.com và trên màn hình của một bác sĩ trẻ của bệnh viện Việt Pháp, một tin nhắn bằng tiếng Pháp xuất hiện, đại ý rằng có bệnh nhân vừa trải qua ca mổ tim phức tạp đang cần tẩm bổ bằng cà phê và bánh crêpe, rất cần.

Vẫn cần cưới gấp

1. Một buổi tối cuối tuần đầu thu, khi trận cầu đỉnh giữa hai ông lớn của giải bóng đá ngoại hạng Anh vừa bắt đầu được vài phút, Nguyễn nhận được tin nhắn của Lê. Đây có lẽ là tin nhắn ngắn nhất mà Lê đã gửi cho Nguyễn kể từ khi hai người quen nhau, và nó chắc chắn l

tin nhắn gây sốc nhất, khó quên nhất, cũng khó trả lời nhất, đối với Nguyễn. Mấy chữ cụt ngủn trong nội dung tin đã khiến Nguyễn không thể phân biệt được đâu là chủ nhà, đâu là đội khách, cũng không còn nghe được tiếng bình luận viên nói gì nữa. Nguyễn ngồi đờ đẫn trước màn hình TV mất già nửa hiệp, rồi quyết định gọi cho Lê.

- Tại sao lại thế? – Nguyễn hỏi không đầu không đuôi, giọng tự động chuyển tông, cao hơn hẳn bình thường.

Ở đầu dây bên kia, Lê im lặng, chỉ nghe tiếng bàn phím gõ lạch cạch.

- Đang bận à? – Nguyễn hạ giọng một chút nhưng ngữ điệu vẫn như vừa tuôn ra từ tủ lạnh.

- Ừ, em đang vào Google… - Lê nói không nhanh không chậm, giọng cũng không vui không buồn – thử tìm xem có ai nhượng lại chỗ đặt tiệc không.

- Cái gì?

- Bác sĩ bảo lần này không giải quyết được.

Ngày hôm sau, Nguyễn đến cơ quan hỏi thủ tục xin nghỉ phép để tổ chức cưới. Sếp vỗ vai chúc mừng, đồng nghiệp xúm lại hỏi han, Nguyễn cười cười, trả lời qua loa. Hết giờ làm, đi uống bia với mấy thằng bạn thân, nghe đứa này một câu “dính bẫy”, đứa kia một câu “bị trói”, Nguyễn lại cười cười, không phản bác.

- Trước sau gì cũng phải có vợ, nó cho tao lý do chính đáng thế là quá tốt! – Sau khi cạn hết vại bia thứ n, Nguyễn vận dụng phép thắng lợi tinh thần như vậy.

2. Dạm n


XtGem Forum catalog