
chắn là không rồi. Lam nhấc chiếc áo len cổ đổ màu be ra khỏi mắc. Kiểu áo này kết hợp với quần jeans xanh truyền thống và túi Fossil hoa xanh sẽ làm cho người đối diện một thông điệp rằng: Tôi ăn mặc thoải mái vì chẳng coi buổi gặp gỡ này là cái đinh gì, nhưng tôi cóc phải đứa lôi thôi hay mù tịt về thời trang đâu nhé. Và khi hòa vào dòng xe cộ, di chuyển giữa ánh đèn loang loáng và âm thanh huyên náo của đủ loại động cơ, Lam đã thấy mình đã sẵn sàng cho cuộc hẹn mà Bích, đứa bạn thân của cô, đã dày công lôi kéo.
* * *
Bích gọi khi cô vừa đến văn phòng, máy tính còn chưa kịp bật.
- Này, bao lâu rồi mày không đi chơi tối, hả?
- Không lâu lắm đâu. Thỉnh thoảng tao vẫn đi xem phim ở Cinemathèque mà.
- Xem phim một mình chứ gì?
- Ừ.- Có bao giờ đi đâu khác với ai không?
- Thì hôm trước đi chơi bowling với mày đấy thôi.
- Giời ơi! – Bích rít lên trong điện thoại – Bà trẻ ạ! Tôi sợ bà rồi. Bây giờ bà vào YM ngay, tôi gửi cho cái link.
- Có chuyện gì?
- Thì cứ vào đi.
Hóa ra, thứ khiến Bích nhảy tanh tách với cô ngay đầu giờ sáng lại là một trang web mà công ty nó mới phát triển. Hencaphe.com, cái tên chẳng gợi ra ấn tượng gì nhưng dòng tự giới thiệu thì khiến cô hiểu ngay mục đích của con bạn thân quý hóa. Hừ, “trang web hẹn hò theo phong cách mới”, cũng lại là một kiểu mai mối online, cũ rích…
- Tao chẳng thấy gì hay ho cả - Cô gõ nhanh vào cửa sổ YM, không quên thêm vào cuối câu dấu hai chấm và chữ p [:p'> như để lêu lêu cái sự sốt sắng quá đà của Bích.
- Sao lại không, mày xem cái này chưa? – Nó paste thêm một cái link.
“Muốn mời một bạn nữ biết tiếng Pháp đi uống cà phê và ăn crêpe. Thời gian: 19h30 hôm nay…” Mẩu tin mới đăng được có năm phút và chỉ có vỏn vẹn ba lượt đọc.
- Mới có ba lượt đọc, chắc mày phải chiếm hai nhỉ - Lam cười ha hả bằng cái emoticon [:))'>.
- Đừng có đánh trống lảng. Đăng ký làm thành viên đi!
- Để làm gì?
- Nhận lời mời chứ còn làm gì nữa. Mày check mail đi.
- Sao phải check?
- Tao mới lấy địa chỉ mail của mày đăng ký rồi.
- Eo ơi, màyó cần mót gả tao đi đến mức này không?
- Cần! Rất cần! Cực cần! Check đi!
- Lát tao check, giờ tao xuống sảnh uống cà phê đã. Đêm qua thức đến 2 giờ làm báo cáo, buồn ngủ quá.
- Cà phê tối nay rồi uống. Mày mở mail, bấm vào link xác nhận đăng ký rồi nhận lời ngay cho tao, không thì đừng trách tao ác.
* * *
Lam không biết lý do gì Bích trở nên “quá khích” như vậy, chỉ biết là khi đồng hồ trên điện thoại nhấp nháy sang số 19:29, cô đã dừng xe trước cửa Chat Noir. Quán cà phê nằm trong một con ngõ cụt vắng vẻ của khu phố cổ. Biển hiệu treo phía trên cửa hình con mèo đen vểnh râu đang khẽ rung rinh, hệt như tâm trạng của Lam lúc này. Tính chất nặc danh của cuộc hẹn cùng với sự kiệm lời của người mà Lam sẽ gặp khiến trái tim cô, rộn lên vài nhịp lạ lùng. Nhưng ngay khi chủ nhân của nó bước hẳn vào không gian ấm cúng của quán café, trái tim lập tức đập bình thường trở lại.
Chưa có ai đến. Chỉ có hai người phục vụ mặc gilet đen và ánh đèn vàng hắt xuống bức tranh vẽ nhà thờ Sacré Cceur chào đón xự xuất hiện của Lam. Cô lật menu gọi đồ uống rồi ngồi bó gối, lắng nghe một bài hát cũ của Dalida phát ra từ cái loa nhỏ giấu sau chậu cay trong góc tường, “J’ attendrai”… Mười lăm phút sau, môi cô đã xóa đi một phần ba vành muối trên miệng ly Margarita, người kia vẫn không thấy bóng dáng. Ngay từ khi anh ta liên lạc lại sau khi cô nhấn nút “tham gia cuộc hẹn”, cô đã cảm thấy là lạ rồi. Không một bức ảnh nhận dạng, không một dòng giới thiệu, chỉ vỏn vẹn một nickname và một số điện thoại được đính dưới địa chỉ của quán café kèm theo ba chữ “hẹn gặp lại”. Ấy thế mà lúc đó cô lại cảm thấy dễ chịu, ít nhất thì anh ta cũng giống cô, không quá coi trọng cuộc gặp này.
Nhưng không quá coi trọng khác hẳn với coi thường! Lam cau mày liếc xuống mặt điện thoại. Đã quá giờ hẹn hai lăm phút, ly Margarita của cô đã vơi đi một nửa, chiếc điện thoại vẫn im lìm còn căn phòng vẫn chẳng có ai ngoài hai người phục vụ mặc gilet đen sau quầy bar và Dalida đang rên rỉ rằng “Pour qui, pour quoi” trong góc tường… Giờ này lẽ ra cô phải ở nhà làm nốt báo cáo cuối năm. Vậy mà cô lại đi trang điểm rõ xinh (tuy hơi ẩu), ăn mặc rõ đẹp (tuy không điệu lắm), còn tới rõ đúng giờ (cái này thì không tuy tiếc gì cả, cô đúng giờ thật) để ngồi đây, đợi một người hoặc một cuộc gọi, chẳng vì ai, chẳng vì cái gì. Lam khoác chiếc túi lên vai, dứt khoát đứng dậy, đi về phía quầy bar.
* * *
Chiếc máy tính tiền ở góc quầy từ từ nhả hóa đơn cho ly Margarita, Lam mở ví, không để ý tiếng xe bên ngoài. Nhận lại tiền thừa từ tay người phục vụ, cô bước nhanh về phía cửa và gần như đầm sầm vào người khách thứ hai của quán. Người này đang dán mắt vào chiếc điện thoại, nói “xin lỗi” mà không ngẩng lên để nhìn xem mình vừa suýt va vào ai. Lam nép sang một bên tránh đường, tự hỏi đây có phải người mà cô đã chờ suốt nửa tiếng hay không. Mặt mũi sáng sủa, áo khoác sẫm màu, sơ mi kẻ sọc, quần thẳng nếp, giày da đen, vẻ ngoài như thế này có thể phù hợp với bất cứ cuộc hẹn nào. Cùng lúc với hành động á