
ự tốt hơn rất nhiều. Cô coi món thịt
xào kia là tên biến thái theo dõi mình, tiêu diệt bằng hết.
“Em sớm muộn gì cũng sẽ giống như Tiểu Bạch.” Thẩm Lâm Kỳ rất không khách khí mà nói.
Mạch Nhiên nhìn qua, bởi vì ăn thức ăn quá ngon cho nên thân
hình tiểu bạch mới biến dạng như thế. Cô liền nói: “Sẽ không như vậy,
chờ em ăn no rồi sẽ giảm béo.”
“Giảm thế nào?” anh hỏi.
“Ngủ a, ngủ có thể giúp giảm béo.” Mạch Nhiên dõng dạc trả lời.
Vậy mà Thẩm công tử lại gật gù tự nhủ: “Kịch liệt một chút, nhưng thật ra có khả năng giảm.”
Một câu nói khiến Mạch Nhiên đỏ bừng cả mặt.
Có người lớn ở đây mà anh lại ăn nói mấy chuyện thật mất hình
tượng như vậy! Mạch Nhiên không hiểu sao lại cảm thấy trong mắt Anna tỷ
đều toát ra sắc hồng thế kia? Đừng a, cô là tới đây để tị nạn!
Thẩm Tiểu Suất ở một bên kêu hai tiếng, Tiểu Bạch lắc lư cái
mông, rời xa bát cơm đã ăn được một nửa, ủy khuất ngồi xổm góc tường sủa thêm hai tiếng.
Quả nhiên, chủ nào chó ấy, Thẩm Tiểu Suất và chủ nhân của nó thật giống nhau, đều theo chủ nghĩa tinh thần.
Sau khi ăn cơm xong, Anna tỷ kéo Mạch Nhiên xem phim “Tình yêu
tới”, có người nói là muốn thử xem cảm giác khán giả và diễn viên cùng
nhau xem phim.
Đối với cái sở thích này của Anna tỷ, Mạch Nhiên thật hết chỗ
nói. Có điều nói đi cũng phải nói lại, ngoại trừ Rock Girl, đây là bộ
phim thứ hai cô có thể xem phim mình đóng mà không đến nỗi muốn ói ra.
Thậm chí lúc xem, cô còn có chút thích thú, thật đúng là một chuyện tốt.
Có thể cô thực sự thích hợp làm diễn viên?
Trong lúc Anna tỷ vì quá thương tiếc kết cục mà khóc lóc đên
chết đi sống lại, Mạch Nhiên trong đầu bỗng xuất hiện ý niệm kỳ quái.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn một mực bị cho rằng mình là một đồ vật chứ
chẳng phải là diễn viên. Có công việc để làm, có tiền để cầm, nhưng như
vậy để làm gì? Cô cuối cùng cũng là cô tự đầu độc chính bản thân mình.
Chỉ là, con đường này cô vẫn đang tiếp tục đi, dù không hề cam
lòng nhưng cô bỗng nhiên có một chút đắc ý tiểu nhân, có thể cứ tiếp tục như vậy cũng là một lựa chọn không tồi.
Nghĩ như vậy, Mạch Nhiên trở lại phòng, vốn tưởng rằng giờ này
Thẩm Lâm Kỳ hẳn là đã ngủ, vậy mà cô lại thấy anh vừa mới tắm xong.
Dù đã n lần nhìn thấy Thẩm công tử trong bộ dạng này rồi, nhưng mà bây giờ nhìn thấy, cô vẫn cảm thấy mất bình tĩnh.
Mạch Nhiên vừa định nói: “Anh nên buộc dây áo ngủ lại.”
Anh cũng không hề khách khí mà đem khăn mặt ném vào trong tay Mạch Nhiên: “Giúp anh lau tóc.”
Mạch Nhiên mếu! Hai tay cầm khăn mặt, đứng ở tại chỗ bổ não một
trăm lần. Sau khi ném khăn cho Mạch Nhiên, Thẩm công tử phe phẩy đuôi
đi, chuẩn bị hưởng thụ hầu hạ!
Thẩm Lâm Kỳ mặc một chiếc áo choàng màu tím, cổ áo mở rộng khiến cho
khuôn ngực khỏe khoắn lộ ra nhìn một cái không xót gì. Mạch Nhiên một
bên vừa lau tóc, một bên nhịn không được mà mở tròn hai mắt, sao mà có
thể không liếc nhìn được.
Chỉ tiếc, Mạch Nhiên mới nhìn vài lần,
Thẩm công tử đã hạ ánh mắt lên người cô. Mạch Nhiên sợ đến mức vội vàng
quay đầu đi, cảm giác được hai má nóng ran lên.
“Nhìn xong chưa?” Anh hỏi.
“Xong rồi xong rồi.” Mạch Nhiên đáp lại, cảm nhận được bị anh nhìn đến nóng bừng.
“Như vậy là đủ rồi?” Thẩm Lâm Kỳ trêu chọc.
Mạch Nhiên quả thực xấu hổ vô cùng, chỉ biết nghiêm mặt, không
rên thêm một tiếng nào nữa, lặng im lau đầu cho anh. Thẩm Lâm Kỳ không
chịu buông tha cô, tiếp tục nói: “Nếu không đủ cũng có thể thêm một
chút.”
Trời! Đã nói là đủ rồi!
Mạch Nhiên rốt cuộc tức giận, ném cái khăn trong tay đi: “Anh tự lau đi, em mặc kệ.” Nói xong, cô xoay người bỏ đi.
Cổ tay cô bị tóm được.
Cô quay đầu lại, Thẩm Lâm Kỳ đang ngồi trên giường, khuôn mặt
anh tuấn bình tĩnh, tóc rối bời, con người sáng như sao, dưới ánh đèn
nhu hòa, ánh mắt anh vô cùng an tĩnh. Thấy như vậy tâm tình Mạch Nhiên
bất ngờ dịu đi rất nhiều.
Cô thất thần, cảm giác mọi thứ xung quanh như ngưng đọng, mãi
đến khi Thẩm Lâm Kỳ cầm lấy cái khăn nhét lại vào tay cô, cô mới tỉnh
táo.
“Giỏi thật, tiếp tục đi.” Vài từ đơn giản, vậy mà khiến Mạch
Nhiên đi lại. Lần này cô ngoan hơn, chuyên tâm lau tóc cho anh, không
nhìn lén nữa. Mà anh cũng không thèm nói gì tiếp. Bốn phía bởi vậy
thoáng cái yên tĩnh, Mạch Nhiên thậm chí còn nghe được nhịp thở của mình và tiếng khăn mặt chà sát tạo ra tiếng động.
Muốn cho mình không nhìn phải cái gì không nên nhìn nữa, Mạch
Nhiên phân tán tư tưởng bằng cách suy nghĩ về công việc của mình. Nghĩ
đi nghĩ lại liền nghĩ tới Khương Tuệ và bộ phim cô ta nói.
“Cái kia…” Mạch Nhiên thăm dò, “Mấy hôm trước ở tiệc mừng công, em có gặp Khương Tuệ .”
“Ừm.” Anh lên tiếng, không có phản ứng.
Mạch Nhiên không cam lòng, tiếp tục nói: “Chị ấy nói, muốn hợp tác cùng em.”
“Ừm.” Thẩm Lâm Kỳ từ từ nhắm hai mắt, bày ra bộ dạng không thèm quan tâm.
Đến lúc thì Mạch Nhiên tức giận thật sự. Thái độ gì đây? Cô đang nói chuyện vô cùng ý tứ. Anh không thèm hỏi ý kiến của cô mà đã nhận
phim, lại còn để Khương Tuệ làm nữ chính, chẳng lẽ không nên giải thích
với cô sao?
“Em không muốn làm việc cùng chị ấy.” Mạch Nhiên kiê