
́nh cho bầm dập rồi. Nhưng anh ấy là một người như thế nào chắc đại tỉ cũng biết nhỉ?
- Chắc chắn sẽ không phục và chửi bới, anh ấy là một người gan lì.
Kiên giơ ngón tay cái của mình lên:
- Đại tỉ hiểu đại ca hơn tôi rồi đấy. Đại ca chửi rất sắc,
bọn chúng tôi tức đến sôi máu mà không làm gì được. Đánh thì
cũng đánh rồi, giết người thì không thể, chửi cũng không lại
anh ấy. Cuối cùng chúng tôi tự kháo nhau là coi như hôm nay gặp
phải quỉ.
Nhân Mĩ chợt nở một nụ cười. Cô đưa ánh mắt nhìn xa xăm rồi nói mông lung:
- Anh ấy từ bé đến giờ vẫn được người ta gọi là quỷ mà.
- Đại ca và tôi gặp lại nhau khoảng ba ngày sau vụ đó. Lúc ấy
tôi đi một mình. Thật không may là Đại ca vẫn nhớ chuyện tối
hôm đó và xử tôi một cách theo đúng dân giang hồ. Anh ấy còn
nói nều như chúng tôi đánh anh ấy chết thì có làm ma anh ấy
cũng phải ám chúng tôi theo cùng.
- Tại sao?
Kiên nhìn Nhân Mĩ rồi nhắc lại lời của Cát Vũ hôm đấy:
- Nếu tao mà chết thì cô ấy sẽ rơi vào tay người khác mày có
biết không? Nhất định tao phải sống để chờ cô ấy trở về bên
tao.
Nhân Mĩ mở to mắt nhìn Kiên. "cô ấy" mà Cát Vũ nói là cô ư?
Hóa ra cô chính là cái cớ để cho ai kia liều mạng với cả đám
côn đồ. Thật là nực cười.
- Phải rồi. Anh ấy lúc nào cũng thích độc chiếm em.
- Theo tôi nghĩ thì là bảo vệ.
Nhân Mĩ đưa tay vén lọn tóc lòa xòa xuống mặt. Tại sao lúc
nào Kiên cũng nói Cát Vũ là người tốt? Tại sao nhiều người
phải phục tùng tên bạo chúa này trong khi hắn chẳng coi ai ra
gì?
- Anh ấy luôn muốn độc chiếm em. Có lẽ tối hôm đó anh ấy đã làm được rồi.
Kiên ngạc nhiên quay sang Nhân Mĩ. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt
Nhân Mĩ xem cô ấy đang nghĩ gì? Cánh cửa sổ tâm hồn của cô ấy
lúc nào cũng khép hờ như để cho người ta tăng thêm phần tò mò.
- Hôm đại tỉ bị trúng thuốc. Là Bảo An đã hại tỉ.
- Bảo An?
- Phải. Từng một thời là người yêu của Cát Vũ. Có lẽ cô ta
đã quá độc đoán, nghĩ rằng chỉ có cô ta mới được ở gần Cát
Vũ.
Nhân Mĩ chợt thấy có điều gì đó không ổn:
- Vậy ai đã đưa em về nhà Cát Vũ?
- Là Cát Vũ.
Đôi mi mắt của Nhân Mĩ chợt cụp xuống. Vẫn là hắn ta. Chẳng
thay đổi được gì. Hắn ta đã lợi dụng cô trong lúc cô say thuốc. Cái này còn bỉ ổi hơn là hại cô rồi mới...
- Khi đại tỉ tỉnh được một chút thì đại ca về kí túc xá ngủ rồi lại đi sớm vào buổi sáng hôm sau. Nghe nói là nấu cháo
cho đại tỉ.
Một lần nữa, Nhân Mĩ như ngỡ ngàng. Không phải là hắn cả đêm
đã...Vậy quần áo của cô? Có lẽ là do nóng quá mà cô đã tự
cởi ra. Nhân Mĩ tự tách mình. LÀ cô đã hiểu lầm Cát Vũ rồi.
Là cô đã không hiểu chuyện mà tưởng hắn là một tên hạ lưu và
bỉ ổi. Là cô đã tưởng hắn muốn độc chiếm cô nên mới...Có lẽ
là hắn đã lo cho cô...Vậy mà bát cháo hôm đó cô đã đổ đi. Vậy mà túi sữa hôm đó cô dã ném thẳng tay vào thùng rác. Còn
bữa sáng này nữa, cô còn định...Có lẽ là hắn đã thấy hối
hận chuyện bắt cô chạy mà mua bữa sáng này cho cô.
- Đại tỉ đang nghĩ gì thế?
Nhân Mĩ vội vàng giấu đi những cảm xúc nơi đáy mắt. Cô lắc đầu cười tười:
- Không có gì! Nói với Cát Vũ là bữa sáng rất ngon. Em sẽ ăn hết.
Rồi Nhân Mĩ chạy thẳng vào lớp. Chỉ còn mình Kiên đứng đó.
Sao càng ngày cảm xúc của cậu càng rõ rệt? Sức kìm nén của
cậu không đủ mạnh ư? Càng ngày cậu càng thích nhìn nụ cười
của Nhân Mĩ. Kể từ cái hôm ở KTV, khi ngước lên nhìn cô ấy,
Kiên đã cảm thấy trái tim như không còn là của mình nữa rồi.
Ánh mắt ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấy đều như những thước
phim chầm chậm trôi qua mỗi khi cậu nhớ đến người con gái này.
Kiên khẽ nhếch môi cười nhạt rồi lẩm bẩm:
- Đừng khốn nạn thế chứ Kiên. Mày không bao giờ có thể chạm vào cô ấy.
Rồi cậu bước về lớp. Bóng dáng thật lẽ loi và cô đơn. Gương
mặt ngỗ ngược pha chút trẻ con giờ sao trầm buồn phần nào. Có lẽ thời gian này cậu sẽ vui chơi thật nhiều, để thiêu đốt mọi hình ảnh của ai kia. Cát Vũ đưa Nhân Mĩ ra khu chợ gần nhà. Hai người nắm tay nhau như một đôi
tình nhân thật sự. Nhân Mĩ cũng không hề muốn vùng đôi bàn tay ra khiến
Cát Vũ rất hài lòng. Chưa bao giờ Cát Vũ cảm thấy cuộc sống bình yên như thế này.
Đang đi thì Nhân Mĩ cảm thấy có bàn tay đang chạm vào váy cô. Nhân Mĩ tự trách mình quá đa nghi, chắc là váy cô vừa tạt vào cái gì thôi. Nhưng
cảm giác càng ngày càng thật khi bàn tay của ai đó khẽ áp hẳn vào phía
dưới hông và không ngừng trượt nhẹ xuống dưới. Rõ ràng là trò sàm sỡ của mấy tên bệnh hoạn. Nhân Mĩ nắm chặt tay Cát V