
ý tứ của mình nhắn nhủ cho hắn. Dịch Thiên chỉ hừ nhẹ một tiếng, nhưng Miểu
Miểu cùng Lâm Phong cũng hiểu rõ ràng, đây là Dịch Thiên đã đáp ứng rồi, Lâm
Phong lập tức hoan hô.Chờ Lâm Phong đi khuất, Miểu Miểu ngẩng đầu nói: “Kỳ thật
chàng cũng muốn giúp hắn, hắn là bằng hữu tốt nhất của chàng mà, chàng cũng hy
vọng hắn hạnh phúc, đúng không?” Dịch Thiên khẽ gật đầu, nhìn về hướng Lâm Phong
đã đi xa. Lâm Phong từ nhỏ đã cùng hắn lớn lên, vào lúc hắn gian nan nhất đã
làm bạn với hắn, lúc hắn bất lực nhất đã an ủi hắn, mặc dù bản thân luôn đeo bộ
mặt lạnh lùng, nhưng Lâm Phong không thèm để ý, vẫn cứ khư khư ở bên
cạnh hắn, ân tình này không thể vài ba lời có thể nói hết được.
Trên xe ngựa đi Bồng Lai Các chỉ có năm người,
lần này Dịch Thiên chỉ dẫn theo Vụ Thiến vẻ mặt không cam lòng cùng Lâm
Phong vẻ mặt vui sướng, thêm Vụ Minh đánh xe. Dọc theo đường đi, Lâm
Phong líu ríu ầm ĩ không ngừng, càng làm cho Vụ Thiến nổi trận lôi đình, đồng thời cũng làm cho Miểu Miểu cùng Dịch Thiên sa sầm mặt. Lựa chọn
ngồi xe ngựa đi Bồng Lai Các thật sự là một quyết định sai lầm, thà rằng cả người đau nhức cũng không muốn nghe tên đó lao tao ồn ào cả buổi.
Hoặc là để cho một mình Lâm Phong cưỡi ngựa, những người khác ngồi xe,
như vậy cũng tốt hơn bây giờ.Vừa đến Bồng Lai Các, Lâm Phong
liền không thể chờ được chỉ muốn kéo Miểu Miểu đi Quang Đô, đã thành
công làm cho Miểu Miểu đen cả mặt đồng thời trên đầu rịn thêm một mớ mồ
hôi, có gặp qua cái kiểu hành hạ người như vậy sao? Ngồi một ngày xe
ngựa đã khiến nàng mệt chết khiếp rồi, còn muốn bồi vị đại gia này đi
dạo phố, ít nhất phải nghĩ ngơi tịnh dưỡng cho có tinh thần rồi mới
thong thả đi mua đồ được a. Lập tức một bàn tay đưa qua kéo nàng đến sau lưng Dịch Thiên, ánh mắt lạnh lẽo trừng lui Lâm Phong.Sáng sớm ngày hôm sau Miểu Miểu đã bị Lâm Phong dựng dậy từ trên giường. Đến lúc tới Quang Đô, vẫn có rất nhiều cửa hàng chưa mở cửa, Miểu Miểu một cước đá Lâm Phong vào trong Triêu Dương lâu. “Phu nhân, sớm như vậy đã đến
ăn cơm.” Vụ Huyền vừa thấy hai người liền cười cười chạy đến nghênh đón, tin tức chủ thượng đến Bồng Lai Các bọn họ đã sớm được biết rồi, bây
giờ nhìn thấy Miểu Miểu vẻ mặt bộ dáng đại hỏa, còn Lâm Phong thì sợ hãi rụt rè đứng bên cạnh, không nhịn được liền trêu chọc một chút.“Đem tên này chưng cách thủy, kho mặn, xào gừng, hầm lấy tủy cho ta.” Miểu
Miểu ngón tay chỉ vào Lâm Phong ở bên cạnh quát Vụ Huyền. Ô la la, phu
nhân phát hỏa lớn như vậy, xem ra khẳng định là bị tên này đánh thức,
ngủ không đủ giấc. Liền quay qua Lâm Phong nháy mắt một cái, cười nói:
“Phu nhân, người đi nghỉ ngơi trước đi, chờ thuộc hạ đem hắn nấu cho
ngon rồi gọi người.” Lâm Phong cũng ở một bên phụ họa nói: “Đúng vậy,
đúng vậy, nghỉ ngơi một chút, còn sớm, còn sớm.” Miểu Miểu trừng hắn một cái rồi đùng đùng đi lên lầu.Chờ Miểu Miểu vào phòng, Vụ Huyền mới cười cười nói với Lâm Phong: “Ngươi như thế nào mà khiến nàng ra
như vậy, ngay cả chủ thượng nàng ấy cũng dám mắng, chọc giận nàng, người đầu tiên không tha cho ngươi chính là chủ thượng.” Lâm Phong mặt nhăn
nhó nói: “Vì Thiến Thiến của nhà ta, ta quyết định phải hi sinh.” Vụ
Huyền lập tức gật gù tỏ vẻ đã hiểu, tình yêu chính là thứ khiến cho
người ta mất hết lý trí, trước là chủ thượng, bây giờ Lâm Phong cũng
vậy.Chờ Miểu Miểu rời giường lần nữa thì đã đến giữa trưa rồi.
Ngủ đẫy giấc rồi, tâm tình cũng tốt hơn. Vừa mở cửa đã thấy Lâm Phong
đang sàng qua sàng lại trước cửa phòng nàng. “Đi thôi, cơm nước xong rồi đi dạo phố.” Lâm Phong nghe vậy chạy vội xuống lầu ầm ĩ kêu Vụ Huyền
đem đồ ăn lên.Hai người đang vui vẻ ăn uống, một giọng nói cắt
ngang truyền vào. “Miểu Miểu, đã lâu không gặp a.” Miểu Miểu nghe vậy
ngẩng đầu nhìn lại cười nói: “Hi, Hách Liên, thật vừa khéo.” “Ha ha, ta
là đặc biệt đến tìm nàng.” Hách Liên Thành cười nói, lúc sáng Miểu Miểu
vừa vào thành thì đã có người đến báo cho hắn rồi, định là lập tức chạy
đến nhưng tạm thời có việc trì hõan lại. “Tìm ta? Chi vậy?” Miểu Miểu
chớp mắt hỏi.“Ừm, gia phụ muốn mời nàng cùng chủ thượng Dịch
Thiên đến phủ gặp gỡ một chút, vì chuyện của Tĩnh Ngọc hướng hai vị xin
lỗi.” Từ sau hội đấu giá đến nay phụ thân đã đem chuyện phát sinh gần
đây nói một lần, sau khi biết được hắn quen biết Miểu Miểu, rất vui
mừng, liền bảo hắn ra mặt mời hai người đến, như vậy có lẽ Miểu Miểu sẽ
cho hắn một chút thể diện mà đến.“Tĩnh Ngọc là ai?” Lâm Phong ở bên cạnh sáp lại hỏi, tuy nhiên cả hai người ai cũng không để ý đến
hắn. Miểu Miểu có vẻ lưỡng lự nói: “Được, chờ ta về cùng Dịch Thiên
thương lượng lại, lúc nào đi sẽ báo lại ngươi.” Ừ, Hách Liên Thành lập
tức gật đầu vui mừng, lại cười nói: “Buổi chiều Miểu Miểu có định làm gì không, có muốn cùng đi du hồ với ta không?” “Nàng buổi chiều có việc,
không rảnh.” Lâm Phong cũng không thèm ngẩng đầu lên nói, Miểu Miểu gật
đầu chứng thực lời hắn vừa nói. Hách Liên Thành cũng không miễn cưỡng,
sau khi hàn huyên thêm vài câu liền cáo từ rời đi, mục đích đã đạt được
rồi, những việc khác cứ từ từ mà