
t này cấp tiền lương, làm cho cha và con bọn họ cả hai đói muốn chết, mấy ngày gần đây cha lại bệnh,
nàng mới phát hiện trong nhà ngay cả ngân lượng xem bệnh đều không có.
Nên nàng mượn chút ngân lượng của hàng xóm, trước tìm đại phu đến
thay cha xem bệnh. Nhưng đại phu nói cha thân mình không tốt, thuốc này
không dùng được, làm cho trong lòng nàng rất nặng nề. Cho nên kết quả
là, nàng chỉ có thể nghĩ biện pháp xuất môn kiếm tiền.
“Ai, kia còn có thể làm sao bây giờ đâu? Chủ quán khác luôn quấn quít lấy ta, lão phu cũng thực khó xử.” Tiêu Tiểu Tiểu thở dài lại lắc đầu,
xoay người đi đến đài phía trước.
Lão bản kéo lấy tay áo nàng.“Hảo, một câu, liền chia năm năm, ngày
mai bắt đầu. Tiêu sư phụ sau này mỗi ngày đến nơi này kể chuyện, không
thể đi khác quán trà khác, như vậy có thể chứ?”
Dù thật hay nói giỡn, Tiêu lão sư phụ này chính là nguồn lợi, hắn làm sao có thể để cho quán trà khác cùng chia sẽ chứ.
Tiêu Tiểu Tiểu do dự quay đầu nhìn lão bản, một mặt khó xử dừng một
chút, sau đó ở lão bản thiếu chút muốn không thở nổi thời điểm, mới chậm rãi gật đầu.
“Ha ha, liền định như vậy, liền định như vậy rồi!” Lão bản tươi cười
rạng rỡ, dường như nhìn đến bạc đầy trời tiếp tục hướng trên người hắn
vỗ vỗ, thật sự là rất khoái hoạt nha!
“Lão phu lên sân khấu trước, lão bản.” Tiêu Tiểu Tiểu liễm tay áo
xoay người, hướng Dư Thiến Nhi bên cạnh trừng mắt nhìn, làm hại nàng
thiếu chút lại phốc xích cười ra tiếng.
So với Tiêu Sĩ Lãng vị tiên sinh kể chuyện này thật thà, Tiêu Tiểu
Tiểu nhưng là cái cổ linh tinh quái cô nương, đến ngay cả cùng là thân
nữ nhi Dư Thiến Nhi đều nhịn không được cũng thích nàng. Tiểu Tiểu có
năng lực làm cho người ta thoải mái, sau khi biết nàng, Dư Thiến Nhi
thường thường bị nàng làm cho cười sự vui vẻ, ngày ngày trôi qua so với
bình thường mau hơn. Cho nên Dư Thiến Nhi muốn giúp Tiểu Tiểu, khi nàng
kể chuyện thì ở một bên đàn tỳ bà xây dựng không khí cho câu chuyện,
thật sự tình nguyện giúp.
Hai người vừa lên đài, những người đã tụ tập trong quán trà nhất thời vang lên một trận vỗ tay. Dư Thiến Nhi ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu
so dây tỳ bà, tiết tấu chặt chẽ, tiếng nhạc tỏ rõ câu chuyện sắp tiến
vào cao trào, làm tâm mọi người đều cấp toàn chặt. Người người ánh mắt
nhìn chằm chằm trên đài, ngay cả hô hấp đều ngại lớn tiếng.
Tiếng nhạc chợt tắt, Tiêu Tiểu Tiểu vỗ thước trong tay.“Hôm qua nói
đến con khỉ này bị nhốt ở ngũ hành sơn, trải qua năm trăm năm không
được……”
“Không đúng, không đúng! Ngày hôm qua nói không phải thế này, sư phụ hồ đồ?” Mọi người bắt đầu nổi lên kháng nghị tiếng động.
“Ngày hôm qua nói là câu chuyện của vương gia, cũng không phải cái
này. Chuyện này chúng ta đều đã nghe qua, không muốn nghe lại!” Mọi
người lại là một trận đánh trống reo hò.
Tiêu Tiểu Tiểu nhìn quần chúng, lén lút thở dài. Nàng hoàn toàn không thể hiểu được, chuyện đồn của Bình quận vương này có dễ nghe như vậy
sao? Mọi người quả thực trăm nghe không ngấy, còn cứng rắn muốn nàng
biên câu chuyện. Nàng thà rằng nói chút việc trung hiếu tiết nghĩa, hoặc là truyền kỳ quỷ quái đều tốt hơn, cũng không cảm thấy kể chuyện người
còn sống có cái gì thú vị.
Ánh mắt của nàng đảo qua đám người, lại nhìn gặp cái nam tử cao ngất
kia, tâm oa bừng tỉnh bị đụng phải một chút, một trận hồi hộp, cảm giác
xa lạ này khiến nàng kinh ngạc, ánh mắt lại không có biện pháp dời đi.
Nam nhân ngồi ở bàn sau cùng, phe phẩy quạt trong tay rồi đem xếp
lại, ngay cả chén trà trên bàn chạm vào cũng chưa chạm vào một chút, vẻ
mặt đạm mạc, chính là mắt lạnh xem này hết thảy.
Cho dù khoảng cách cách xa như vậy, Tiêu Tiểu Tiểu vẫn tinh tường
thấy bộ dạng của hắn thập phần xuất sắc, tuấn mỹ, khí chất mát rượi,
thân hình cao ngất, trên người cũng không có trang sức gì, lại nhìn ra
được đến chất liệu đều là thượng đẳng, nam nhân này hẳn là xuất thân
bất phàm.
Người giống hắn như vậy làm sao có thể đến quán trà nhỏ này?
Tiêu Tiểu Tiểu còn đang suy nghĩ câu chuyện trên người hắn, nhưng mọi người đánh trống reo hò thanh đã thanh thanh thúc giục, nàng thở dài,
tiếp tục nói lên này mọi người yêu thích câu chuyện –
“Ngày ấy nói đến vương gia này đến đông bắc đốc quân, trong quân Lí
Úy Khang chủ soái đối vị này do tiên hoàng tiến cử tràn ngập bất mãn,
nếu không phải Bình quận vương đối nghịch, hắn sớm nhân cơ hội kiếm ngân lượng trong chiến tranh. Hiện thời hoàng thượng phái Bình quận vương
đến đốc quân, quả thực là làm hỏng kế hoạch của hắn. Mấy ngày này, thừa
dịp hai quân án binh bất động không đánh nhau, Lí Úy Khang đề nghị đi
săn thú, có lẽ là do đông bắc quá mức hoang vắng đến nhàm chán, vương
gia thế nhưng đáp ứng rồi……”
Lực chú ý mọi người đều tập trung trên người Tiêu Tiểu Tiểu đang kể
chuyện, nhưng tâm tư của nàng lại tập trung tại trên người nam tử xa lạ
kia.
Nói đến nơi này, ánh mắt của nàng chống lại nam nhân kia, nhưng lại
thấy đáy mắt hắn hiện lên một chút cười nhạo thần sắc. Ngay tại thời
điểm nàng kinh ngạc muốn nhìn rõ ràng, ánh mắt của hắn lại rời đi, dường như liếc mắ