
” ở trong tay.
Sơ Ảnh không hề phát hiện ra sự khác thường của ta, vẫn tiếp tục nói như cũ: “Tiểu thư, khi nào
thì người lại đàn khúc nhạc của đêm hôm qua cho em nghe? Ngay cả Điện hạ cũng…”
“Được rồi Sơ Ảnh, đừng nói nữa.” Ta cố gắng tự kềm chế,
nhưng cuối cùng vẫn không thể, tuy rằng lời nói của nàng vẫn chưa có gì
quá mức, nhưng ta lại không thể chịu được, liền mở miệng cắt ngang lời
nàng.
Nhất thời nàng không kịp phản ứng, có chút hoảng hốt nhìn
ta, ta khẽ nhắm mắt, mở miệng nói, hơi che giấu ý cười bi ai: “Em cũng
không phải không biết là ta thích Tần tranh.”
Sắc mặt Sơ Ảnh thả
lỏng, cười nói: “Em cứ tưởng có chuyện gì, người làm em giật cả mình, mà nghĩ cũng đúng, nếu tiểu thư đàn bằng Tần tranh nhất định sẽ thuận tay
hơn.”
Ta yên lặng mỉm cười, không hề mở miệng, lại không ngăn được cảm giác chán ghét bản thân.
Rõ ràng đã nhìn nhận mọi chuyện thấu đáo, nhưng ta lại không thể thoải mái như trong suy nghĩ, lại càng không thể xem như không có việc gì.
Từ thời khắc nhìn thấy Tầm Vân, ngay cả chính ta cũng không phát hiện ra
rằng từ lúc nào mà bản thân lại trở nên gay gắt như vậy, dường như chỉ
có như thế, mới khiến cho sự tự tôn của ta được dễ chịu ít nhiều.
Bất giác, khoé môi cong lên mang theo mấy phần tự giễu cùng bất đắc dĩ,
hiện tại có thể sẽ không dễ chấp nhận, nhưng thời gian càng dài thì mọi
chuyện cũng sẽ tốt hơn.
Vừa nghĩ đến điều này, vừa lơ đãng đưa
mắt nhìn quanh, liền chạm phải ánh mắt Tầm Vân đang nhìn ta, bên trong
ẩn chứa sự trầm lặng.
Tâm tư khẽ động, đang định lên tiếng, liền nghe thấy giọng nói của một tiểu nha đầu ở bên ngoài: “Trục Vũ tỷ tỷ đến.”
Ta cười rộ lên, hôm nay là ngày gì vậy, cả hai tỳ nữ tâm phúc của Nam Thừa Điệu, một trước một sau cùng tìm đến Mặc Các của ta.
Tính khí của Trục Vũ không trầm tĩnh như Tầm Vân, người chưa thấy đâu mà
giọng nói đã đi trước, tuy đã cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng vẫn không giấu được sự hoảng loạn: “Tầm Vân, ngươi nhanh theo ta trở về, Điện hạ
đã đến cổng chính của Vương phủ…”
(1) Chén trà bạch ngọc Tầm Vân hơi chau mày, trước tiên không hề chú ý tới Trục Vũ, mà vội thi lễ với ta, lên tiếng: “Tính khí của Trục Vũ vốn nóng nảy, xin Vương phi thứ lỗi.”
Ta nhẹ cười: “Không có gì, cô nương không cần để ý.”
Đang lúc nói chuyện, Trục Vũ đã vội vàng vào cửa, Tầm Vân đón đầu, giọng nói mang chút trách cứ: “Làm sao vậy, cho dù là Điện hạ trở về, cũng không
cần phải gấp gáp như vậy, ở trước mặt Vương phi mà hô to gọi nhỏ như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?”
Trục Vũ hành lễ qua quít với ta,
tinh thần đang ở đâu đâu, giọng nói của nàng có chút hoảng hốt: “Vừa rồi Tần tổng quản sai người đến thông báo, Bắc Hồ lại xâm phạm, Hoàng
thượng ra lệnh cho Điện hạ đi đến Mạc Bắc *sa mạc phía Bắc* để bình
loạn, ngày mai sẽ dẫn quân xuất phát!”
Sắc mặt Tầm Vân biến đổi,
đột nhiên đứng lên, cũng không màng đến cấp bậc lễ nghĩa, cùng Trục Vũ
vội vàng vén áo thi lễ với ta rồi lui xuống ngay.
Trong lòng ta cũng nghi hoặc, suy nghĩ một lát rồi nói với Sơ Ảnh: “Em ở lại đây, ta qua Khuynh Thiên Cư xem thế nào.”
Tuy rằng chỉ là suy đoán, nhưng ta cảm thấy chuyện lần này không hề đơn
giản, cho dù là tình hình quân sự khẩn cấp thì trong triều đình cũng
không phải không có người tài, mà hiện tại Nam Thừa Diệu đang cáo bệnh,
nhàn nhã ở trong phủ, việc bình loạn lần này bất luận thế nào cũng sẽ
không rơi lên người của hắn.
Cho dù ở trong thân tâm vẫn chưa
hoàn toàn tiêu tan được chuyện đêm qua, nhưng ta hiểu được nên chọn lựa
thiệt hơn thế nào, nếu trong hoàn cảnh không thích hợp ta sẽ không chọn
cách nắm giữ không buông một chuyện tình không có kết quả. *haizz, câu
nì hơi rối rắm nhỉ ^^*
Tuy là không có tình cảm, nhưng lại gắn bó như môi với răng, môi hở thì răng lạnh.
Ta đã gả vào Tam vương phủ, bất kể là con đường phía trước ra sao, cũng
không thể thoát khỏi sự liên quan với hắn, càng không có khả năng đứng
ngoài cuộc, một khi đã như vậy, là phúc hay là hoạ, mà cho dù thật sự là hoạ, cũng sẽ tận lực mà chống chịu tai ương xuất hiện.
Thẳng một đường đi đến Khuynh Thiên Cư, trước đây vì phải suốt ngày ra vào để
thay thuốc cho Nam Thừa Diệu nên đại khái là hắn đã ra lệnh cho thủ vệ,
đều dựa theo tính tình của ta, chỉ cung kính hàng lễ chứ không cần phải
thông báo.
Vì thế ta không gặp trở ngại gì mà đi thẳng một đường
tới Chủ Điện, nghe thấy giọng nói đáng yêu của Trục Vũ tuy rằng có phần
ẩn chứa sự oán trách lo lắng mơ hồ: “Cái gì mà mệnh vua khó tránh, người khác thì không biết, chứ ta còn không biết sao? Công tử là dạng người
thế nào, nếu đã là chuyện người không muốn làm, ai có thể miễn cưỡng
được? Nếu thật sự người không muốn đi Mạc Bắc, nhất định là có thể tìm
ra một lý do chính đáng để từ chối Hoàng thượng, hiện tại lại nói mệnh
vua khó tránh, Trục Vũ không tin.”
“Trục Vũ, Điện hạ vừa mới hồi
phủ, ngươi liền quấy nhiễu làm người không được yên tĩnh.” Giọng nói
điềm tĩnh của Tầm Vân cũng mang theo sự lo lắng nhàn nhạt.
Trục
Vũ không hề để ý đến nàng, vẫn nói chuyện với Nam Thừa Diệu như trước:
“Nếu