
ng nhướng nhướng mày, ôm ngực để đè nén buồn bực sắp bị bùng nổ, cầm
tư liệu đi thẳng về phía trước.
Hạ Cảnh Điềm hôm nay tâm tình
thực có thể dùng ác liệt để hình dung, vô duyên vô cớ xuất hiện còn có
giáo huấn nàng, đợi nàng trở lại văn phòng, Tiểu Ngữ cùng A Nhã đồng
thời điện thoại tới.
“Hạ Cảnh Điềm, cô gái kia phản đối cậu à!” Tiểu Phỉ ân hỏi.
“Không có.” Hạ Cảnh Điềm đã không tâm tình giải thích, nàng lúc này hận không
thể tìm một nơi không người chạy đi tị nạn, áp lực của ngôn luận nàng
không phải là chưa từng trãi qua, nhưng lúc này đây, nhất định so với
trong tưởng tượng của nàng đã quá lớn, nàng phải đối mặt là tất cả nhân
viên của Kỷ thị, còn phải thừa nhận những ánh mắt khác thường phức tạp,
sau lưng còn có áp lực mãnh liệt nàng còn sống được chăng.
“Không có việc gì, Hạ Cảnh Điềm bình tĩnh lại một chút, chúng mình ủng hộ
cậu.” Tiểu Ngữ dùng thanh âm yếu ớt khuyên nhủ an ủi, nhưng trong lòng
âm thầm thay Hạ Cảnh Điềm lo lắng, bởi vì chuyện của Hạ Cảnh Điềm cả đại văn phòng đã truyền ra, hiện tại cơ hồ tất cả mọi người đều to nhỏ bàn
luận, Hạ Cảnh Điềm hoàn toàn thành trò cười trong miệng họ, ngẫu nhiên
còn nghe được vài nam đồng nghiệp cảm thán, thói đời thật bạc bẽo.
Buông ra điện thoại, Hạ Cảnh Điềm một chút ý nghĩ làm việc cũng không có,
nàng bực bội ôm trán, ánh mắt tràn đầy ủy khuất, nàng rốt cuộc đã làm
hại ai? Lão Thiên tại sao như vậy đối đãi nàng? Vì cái gì ngay cả một
cuộc sống yên tĩnh cũng không thể cho nàng? Nàng nghĩ tới Đỗ Thiên
Trạch, trong tay nắm chặt điện thoại, nàng thực hận không thể tìm hắn
mắng to một trận, đều là người này không hiểu xông ra đem cuộc sống của
nàng quấy thành một đoàn náo loạn.
Tay đang bấm dãy số đột nhiên
dừng lại, không, từ giờ trở đi, nàng hẳn là nên tránh xa hắn, né tránh
hắn chẳng phải là được rồi sao? Hôm nay, chỉ cần không bị bắt gặp cùng
người đầu mối của câu chuyện, làm cho mọi người không còn gì để nói,
cuộc sống của nàng cũng không đến mức bi ai như nàng nghĩ, nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm nhìn đồng hồ, ai, lập tức sắp tan việc, Đỗ Thiên Trạch cũng
sắp đến rồi, nghĩ xong, nàng tranh thủ thời gian thu thập xong trên bàn
tư chất, sớm tan việc.
Trong văn phòng Kỷ Vĩ Thần, Lâm Đào đang
chuẩn bị giúp hắn xuất ngoại đi công việc, nhìn người đang nhàn nhã tựa ở trên ghế nghỉ ngơi, đột nhiên nhớ đến chuyện hôm nay ở trên hành lang
nghe được…, hắn không khỏi lắc đầu thở dài nói, “Hạ Cảnh Điềm lần này
khẳng định phải chịu tội .”
Lâm Đào trong lời nói không có ảnh
hưởng chút nào đến Kỷ Vĩ Thần đang đọc sách, hắn chỉ là vô thức nhíu
mày, giọng điệu không đếm xỉa tới nói, “Lại có lời ra tiếng vào gì rồi?”
“Nghe nói hôm nay giữa trưa đàn bà của Đỗ Thiên Trạch tìm tới cô ấy, còn uy
hiếp, hiện tại cả công ty đều truyền nhau chuyện này!”
Lâm Đào
vừa nói xong, Kỷ Vĩ Thần tay cầm sách không khỏi xiết chặt, mày kiếm
chau lên, nhưng lại không nói gì, sau lưng, Lâm Đào đem vé máy bay đưa
cho Kỷ Vĩ Thần, “Kỷ tổng, ba giờ chiều bay, bên Mỹ đã sắp xếp xong rồi.”
Kỷ Vĩ Thần ừ nhẹ một tiếng, nhìn bóng lưng Lâm Đào đi ra ngoài, để quyển
sách trên tay xuống, khuôn mặt tuấn tú nhàn nhạt giơ lên một vòng cười
giễu, vì cái gì phụ nữ luôn cứ không hiểu như vậy? Đã sớm biết hôm nay
sẽ có chuyện này, hết thảy đều là họ tự làm tự chịu, có thể oán ai?
Nội dung cuốn sách rốt cuộc không vào được mắt, tâm tư hắn đã hướng về phía trước cửa sổ, không thể nói vì cái gì, chỉ cần nghe đến chuyện của cô
gái này, hắn luôn khó tĩnh tâm lại.
Một mình đi trên vỉa hè, Hạ
Cảnh Điềm như hồn bay khỏi xác, cầm theo túi xách, hai tay ôm người,
trời mới là mùa thu nhưng vì cái gì nàng cảm thấy lạnh? Chỉ cần bên cạnh hơi có chút tiếng người nào đó cười, nàng cũng căng thẳng thần kinh
liếc về phía đó, nàng sợ bọn họ là đang cười mình, trước kia khi còn ở
cùng Kỷ Vĩ Thần, cảm giác này cũng đã xuất hiện mấy lần, nhưng không có
giống như bây giờ, cảm thấy bất lực, nàng nên phải như thế nào đối mặt
cuộc sống từ nay về sau? Nếu nghỉ việc! nhưng mà nàng lại có cảm giác có một áp lực vô hình đang áp bách mình.
Chờ ở cửa Kỷ thị, Đỗ Thiên Trạch không ngừng nhìn đồng hồ, một phút hai phút ba phút. . . . . .
mười phút sau, khi tất cả nhân viên Kỷ thị đều đã đi ra rồi, hắn vẫn còn chưa thấy bóng dáng đang chờ mong, hắn không chỉ có chút bực bội, lấy
ra điện thoại gọi thẳng đến số Hạ Cảnh Điềm, làm hắn ngạc nhiên chính
là, điện thoại kia đã tắt máy. . . . . .
Đỗ Thiên Trạch không
khỏi khẽ nguyền rủa một tiếng, đẩy cửa xe ra liền đi xuống, trực tiếp
vào Kỷ thị, trên đường đi, cơ hồ tất cả nhân viên nữ đều đối với hắn
nhìn kinh ngạc, Đỗ Thiên Trạch lại hờ hững, chân dài trực tiếp rảo bước
tiến vào thang máy, mặt anh tuấn nhộn nhạo một vòng lo lắng, hắn sao có
thể không vội? Hạ Cảnh Điềm vì cái gì tắt má? Vì cái gì không xuất hiện? Điều này làm cho hắn có một loại dự cảm bất hảo.
Đi thẳng tới
phòng làm việc của Hạ Cảnh Điềm, đã thấy trong văn phòng không bóng dáng của nàng, lập tức tìm các hành lang nàng sẽ đi qua, kết quả cuối cùng, y nguyên làm cho hắn