
g thưởng thức vòng cổ trong tay ngơ ngẩn,
nàng khuôn mặt nhỏ nhắn vội hiện kinh ngạc: “Cái gì? Quà này không phải
chuẩn bị đưa cho em sao?”
Đỗ Thiên Trạch không để lại dấu vết đánh trống lãng, lên tiếng nói: “Em không có việc gì chạy tới nơi này làm gì?”
“Bác trai chưa nói cùng anh sao? Từ giờ trở đi, em chính là thư ký của anh
.” Lâm Tiểu Dạ thoáng đắc ý cười, đứng người lên làm cho Đỗ Thiên Trạch
thưởng thức chính mình một thân đồ công sở, hí mắt cười nói: “Như thế
nào? Rất có phong cách nghiệp vụ nha!”
Đỗ Thiên Trạch không khỏi
cắn răng, dưới đáy lòng thầm mắng cha nhiều chuyện, chẳng lẻ còn sợ hắn
tìm không thấy bạn gái phù hợp sao? Không nên đẩy một người phiền phức
cho mình, cái gì thư ký, hoàn toàn chính là một gánh nặng. Đỗ Thiên
Trạch không kiên nhẫn nhíu mày, đem tư liệu trong tay ném tới trên bàn,
lên tiếng nói: “Vậy em hãy cố gắng biểu hiện tốt! Để anh thất vọng…, anh sẽ không chú ý em nữa.”
Lâm Tiểu Dạ lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn
chân thành nói: “Yên tâm đi! Em tuyệt đối sẽ không cho anh thất vọng.”
Nàng lần này tới, chính là muốn thông qua biểu hiện của mình làm cho hắn yêu mến mình, hơn nữa nàng cũng có tin tưởng trở thành trợ thủ đắc lực
của hắn.
Đỗ Thiên Trạch hếch lên môi, nhìn đồng hồ trên tay,
nhướng mày, lên tiếng nói;”Em trước làm quen một chút quá trình công
việc, anh có việc muốn đi ra ngoài.”
Lâm Tiểu Dạ xiết chặt, đứng dậy vội la lên: “Đã đến giờ ăn cơm trưa, anh muốn đi đâu?”
“Đi gặp một người bạn.” Đỗ Thiên Trạch không đếm xỉa tới lên tiếng.
“Cái gì bạn? Nữ hay nam ?” Lâm Tiểu Dạ mẫn cảm hỏi ra, hơn nữa, vừa rồi Đỗ
Thiên Trạch tránh đi vấn đề kia nàng vẫn còn nhớ, nàng cẩn thận phát
giác trong tay mình chiếc vòng cổ thực sự không phải là đưa cho mình.
Đỗ Thiên Trạch có chút bất đắc dĩ thở dài, cau mày nói: “Vấn đề riêng, không tiện trả lời.”
“Chính là em mới tới còn chưa quen nơi đây, anh nhẫn tâm bỏ lại em một mình
sao? Vì đang vội tới gặp anh, em ngay cả bữa sáng cũng không ăn !” Lâm
Tiểu Dạ ủy khuất, khuôn mặt nhỏ nhắn làm động lòng người thái độ.
Đỗ Thiên Trạch thở ra một hơi, thổi bay trên trán một vài cọng tóc đen, có chút buồn rầu, suy nghĩ một chút, dù sao vòng cổ cũng đã đưa cho cô,
chỉ phải để hôm nào chọn quà tặng khác rồi mới hẹn Hạ Cảnh Điềm, nhìn
một cái Lâm Tiểu Dạ biểu lộ dí dỏm, hắn mím môi: “Cách đây không xa, có
một nhà hàng Tây.”
Lâm Tiểu Dạ um tùm không vui lập tức như tắm
gió xuân, cả người đều sinh động, nàng mím môi cười: “Em biết là anh
Thiên Trạch sẽ không bỏ lại em một mình .” Nói xong, cầm lấy vòng cổ đưa cho hắn: “Giúp em mang lên được không?”
Đỗ Thiên Trạch cực không tình nguyện thật vất vả đeo cái vòng lên chiếc cổ trắng như tuyết cho Tiểu Dạ.
Tới gần giữa trưa, Hạ Cảnh Điềm hết bận tài liệu trong tay, nhìn đồng hồ,
đã là thời gian ăn cơm rồi, nghiêng mắt nhìn đến chỗ Ngô Kiệt trống
trơn, Hạ Cảnh Điềm thở dài, gần đây không biết vì cái gì, Ngô Kiệt luôn
thời điểm dùng cơm không có ở đây, có lẽ là Hạ Cảnh Điềm đa nghi a! Như
thế nào có loại cảm giác, Ngô Kiệt như là đang tránh mặt mình, Hạ Cảnh
Điềm rất hi vọng đây chỉ là chính mình đa nghi suy đoán.
Hẹn
Tiểu Ngữ cùng A Nhã đi ăn, cùng tuổi nhau, Hạ Cảnh Điềm rất hâm mộ hai
người này trẻ trung hoạt bát, họ không có lo phiền, khuôn mặt thanh xuân tràn đầy sức sống cùng tinh thần phấn chấn. Sự khác biệt là, Hạ Cảnh
Điềm luôn có vẻ tâm sự nặng nề, có lẽ có quá nhiều chuyện làm nàng thay
đổi tính cách trước đây. Bất quá, khi ở cùng nhau, nàng luôn không mang
theo tâm tình, đem tâm sự che dấu.
Trong nhà ăn, tuôn ra tiếng
cười ha hả, A Nhã đang cực lực nói về anh chàng đẹp trai nào đó, hơn
nữa nói rất sinh động, không biết mệt. Hạ Cảnh Điềm thỉnh thoảng bị họ
trêu chọc cười ra tiếng, nàng phát hiện, có bạn bè như thế này thật tốt, bởi vì ở cùng họ sẽ làm cho người ta quên đi phiền muộn.
Sau khi ăn xong ba người trở lại công ty, trước cửa thang máy, đâm đầu đi
tới một bóng dáng làm cho Hạ Cảnh Điềm thần kinh xiết chặt, Trình Thủy
Tâm một thân thướt tha váy dài khêu gợi đập vào mi mắt, chỉ thấy cô ta
mang kính râm che đi hơn phân nửa mặt, mũi cao, đôi môi căn mọng, cùng
làn da trắng nõn mịn màng, lộ ra phong tình vạn chủng, sự xuất hiện của
cô tựa như một cảnh quan, rước lấy người chung quanh chú ý.
Trình Thủy Tâm tựa hồ không có nhìn thấy Hạ Cảnh Điềm, dáng đẹp cùng nàng gặp thoáng qua, cao nhã dường như không đếm xỉa đến bất cứ người nào trong
đại sảnh, tuy che kính mắt, cũng có thể tưởng tượng được ra ánh mắt
trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện ra ý khinh thường, cô rời đi, trong
không khí phiêu đãng mùi thơm nhẹ của nước hoa, đem mấy người ở đại sảnh mê hoặc.
“Oa, rất gợi cảm a!” Bên người, A Nhã tán thưởng lên tiếng, ánh mắt cứ dõi theo bóng dáng đi xa, tràn đầy ngưỡng mộ.
Hạ Cảnh Điềm nhìn người, trong lòng có chút không vui, không thể phủ nhận, Trình Thủy Tâm thật là một đại mỹ nhân, nhưng là, có được bề ngoài đẹp
đẽ, cũng không thấy tâm cao thượng, một cái tát kia, Hạ Cảnh Điềm đời
này cũng quên không được.
Trở lại văn phòng, đúng là thời