
nh là che dấu, Kỷ Vĩ Thần có chút bực bội khua tay nói”Giữa các người có chuyện gì tôi không có hứng thú biết rõ, năm mươi vạn cũng
không cần cô trả lại, từ giờ trở đi, quan hệ của tôi và cô chấm dứt, nửa năm này tôi muốn cô làm người hầu cho tôi, chỉ chuyên phục vị về nấu ăn hàng ngày.”
“Cái gì?” Hạ Cảnh Điềm mạnh ngẩng đầu, ngạc nhiên không thôi, hắn nói cái gì? Giải trừ quan hệ tình nhân? Làm người hầu?
Kỷ Vĩ Thần nhìn Hạ Cảnh Điềm mặt trắng bệch, trong mắt hiện lên một tia
khoái ý, trừng phạt nàng loại đàn bà hám giàu, chính là muốn đem địa vị
nàng áp chế, làm cho nàng không thể ngẩng mặt, mày kiếm nhảy lên, hắn
khó chịu nói!”Cô không có lựa chọn, hiện tại thu xếp quần áo theo tôi
đi.”
Kinh ngạc qua đi, Hạ Cảnh Điềm đã nói không ra mình có cảm
giác gì, nhưng rất nhanh trong lòng đã bình tĩnh, đúng a! Chỉ là làm nửa năm người hầu, tổng so với làm công cụ trên giường vẫn tốt hơn, trong
ánh mắt lạnh của Kỷ Vĩ Thần, Hạ Cảnh Điềm xoay người hướng về phía phòng mình, trên mặt là vui cũng là lo, mừng vì hai người rốt cục đã chấm
dứt, lo là trong mắt hắn, mình dĩ nhiên là loại phụ nữ đó. Bất quá, cũng không sao! Hắn muốn cho là như vậy thì cho là như vậy, hết thảy thống
khổ cũng sẽ sau nửa năm được giải trừ, đến lúc đó, không cần quản hắn là Kỷ Vĩ Thần hay là cái khỉ gió gì, nàng sẽ quên.
Đơn giản thu xếp mấy bộ quần áo, Hạ Cảnh Điềm đi theo Kỷ Vĩ Thần lên xe, trong xe, không khí yên tĩnh có chút hít thở không thông, Hạ Cảnh Điềm cắn môi dưới
không dám nhìn biểu lộ trên mặt Kỷ Vĩ Thần, rất sợ trong mắt hắn, chứng
kiến sự châm chọc và khinh bỉ, nói như thế nào, nàng cũng là có tự tôn,
cho dù thế nào an ủi chính mình, nhưng chỉ cần chứng kiến ánh mắt mỉa
mai của Kỷ Vĩ Thần, nàng đã cảm giác toàn thân lạnh buốt.
Xe chạy trên đường cao tốc, Kỷ Vĩ Thần có chút liếc mắt, nhìn Hạ Cảnh Điềm
khuôn mặt nhỏ nhắn u sầu, ánh mắt như có điều suy nghĩ, môi mỏng khẽ mở, “Điện thoại di động của cô đưa lại cho tôi.”
Hạ Cảnh Điềm không
hiểu, đem điện thoại đưa tới, nguyên lai tưởng rằng hắn muốn lấy lại
điện thoại, nhưng lại thấy hắn quay cửa kính xe xuống, không chút do dự
ném đi ra ngoài, Hạ Cảnh Điềm sợ hãi một tiếng, “Ai. . . Điện thoại của
tôi.”
“Từ giờ trở đi, cô ngoại trừ liên lạc với người nhà của
mình, không được cùng bất luận đàn ông nào tiếp xúc, nếu không, tôi sẽ
kéo dài kỳ hạn của cô.” Thanh âm trầm thấp tuyệt tình.
Hạ Cảnh
Điềm không khỏi mở lớn mắt, có chút ủy khuất cắn môi đáp nhẹ, “Ừm.” Nàng còn có thể nói cái gì? Từ sau khi hỏi hắn mượn năm mươi vạn, nàng đã
không có quyền có ý kiến rồi, tuy nhiên hắn không chỉ rõ ràng, mà nàng
cũng biết, hắn chán ghét nàng cùng Đỗ Thiên Trạch đi cùng một chỗ.
Chỉ chốc lát sau, Kỷ Vĩ Thần lái xe vào một khu biệt thự lớn, khi hắn dừng
lại, Hạ Cảnh Điềm chỉ ghé qua có mấy lần, coi như cũng lạ lẫm, cầm theo
quần áo đi vào lầu hai, gian phòng của nàng được an bài cách vách phòng
Kỷ Vĩ Thần, đứng ở đại sảnh, Kỷ Vĩ Thần chỉ là phân phó lên tiếng
nói!”Trước khi tôi trở về, phòng phải được cẩn thận quét dọn, trong
phòng tắm cũng phải sạch sẽ.” Nói xong, từ giá sách ở gần đó, hắn lấy ra một quyển sách ném về phía Hạ Cảnh Điềm, “Đây là sách dạy pha trà, cố
mà học cho tốt, không có tư cách làm tình nhân, thì hi vọng cô làm người hầu cũng không làm tôi quá thất vọng.”
Tuy nhiên nhàn nhạt nói,
nhưng những câu lại hàm ý châm biếm nặng nề, đem nhân cách Hạ Cảnh Điềm
đè bẹp, lại không quên trào phúng, từ nhỏ đến lớn nàng không có chịu qua cách sai sử này, Hạ Cảnh Điềm trong khoảng thời gian ngắn có chút
choáng váng, đầu óc trống rỗng, gục đầu xuống lung tung đáp lời, cảm
giác tiếng đồng hồ tích tắc ở ngoài cửa, nàng mới thở dài một hơi, nhìn
căn phòng năm sáu trăm thước vuông, nàng khổ sở cúi mặt, trong lòng rủa
thầm, không có việc gì mà làm phòng ở lớn như vậy làm gì?
Ngẩng
đầu nhìn đồng hồ, đã là ba giờ chiều, trước khi hắn trở về, hẳn là trước khi tan sở, cho nên, nàng còn có hai giờ quét dọn, may mắn Hạ Cảnh Điềm không phải một người lười biếng, trong nhà cũng thường xuyên trợ giúp
mẹ làm việc nhà, quét dọn là không khó khăn, chỉ là gian phòng quá lớn,
phải cần thời gian rất dài.
Một phen quét dọn lại, gian phòng đã
rực rỡ hẳn lên, Hạ Cảnh Điềm thở dài, rót chén nước uống, trong bụng
truyền đến cảm giác đói quá làm cho nàng nhíu mày, bất đắc dĩ mở ra tủ
lạnh, ngoại trừ một ít loại nước giải khát ra, không có gì có thể cho
vào bụng, tuy nhiên phòng bếp rất lớn, tất cả vật dụng đều có, bất đắc
dĩ nàng chỉ phải ra cửa, đi qua siêu thị bên đường mua một thùng mì trở
về, từ khi nghe nói Kỷ Vĩ Thần không thích mùi dầu khói nấu ăn, nàng
phải đem mì đến trong vườn hoa ăn, vừa ăn vừa ngẩn người, loại cuộc sống ngăn này thật không thích hợp với nàng, không có bạn bè, không có thân
nhân bên cạnh, thời gian thật là gian nan, chính là, nàng có biện pháp
gì chứ? Trước kia vẫn cho rằng loại chuyện này chỉ sẽ xuất hiện trong
tiểu thuyết, nam chủ anh tuấn phách đạo, cuối cùng yêu nữ chủ, nhìn lại
chính mình, nam chủ có thể yêu nàng hay không nàng