
t của mình, chưa có ai gọi mình như thế. Nghe thật trầm trầm, cứ như sắp phải
xa nhau đến nơi…
“Mộc
Duệ Thần”. Cô thấy khó hiểu. “Cậu thật kỳ lạ!”
“Ừ”
Cậu cúi
đầu:
“Chị
phải nhớ giao ước giữa chúng ta. Đừng có quên”.
Giao
ước… Giao ước gì nhỉ? Cô rất muốn nhớ nhưng lại bị Mộc Duệ Thân hôn đến choáng
váng nên chẳng nhớ được gì.
Một nụ
hôn sâu…
Cậu rời
môi cô khẽ nói:
“Coi
như tôi đang thực hành bài dạy của chị nên chị không được nổi cáu. Và điều quan
trọng nhất là chị phải nhớ cho kỹ… mùi vị của tôi”.
Bé con…
Tôi sắp phải đi rồi…
Sau nụ
hôn sâu tận đó, Mộc Duệ Thần đi vào phòng ngủ và không ra nữa.
Ngải Ái
ngồi ngẩn ra trên ghế sofa, mắt mơ màng nhìn vào chiếc đèn neong, ôm gối trong
tâm trạng rối rắm.
Đầu óc
cô ngập tràn hình ảnh của Mộc Duệ Thần.
Đôi mắt
ngông cuồng lỳ lợm, miệng thường nhếch lên thành một đường cong kiêu ngạo…
Cậu ta
ôm cô khiến cô quyến luyến hơi ấm…
Cậu ta
hôn cô làm cho cô nhớ nhung hơi thở ấy…
Hơi thở
của Mộc Duệ Thần dường như đã ăn sâu vào trong máu của cô, lan tỏa ra khắp mọi
ngóc ngách trong cơ thể…
Chết
thật!
Say mê!
Ngải Ái
ngả đầu, ném gối ôm xuống đất, tắt ti vi, nằm trên sofa nhìn trần nhà.
Từ lúc
nào… Từ lúc nào Mộc Duệ Thần lại quan trọng với cô đến thế?
Bị cậu
ngược đãi, bị cậu chế nhạo, bị cậu bắt nạt… Nhớ lại, cô cảm thấy lòng
mình ấm áp và nóng nổi, lại còn cười vu vơ…
Tại sao
lại thế này? Tại sao lại thế này cơ chứ?
Rắc
rối! Vò vò đầu… Nhéo má! Lăn qua lăn lại…
…
Khò
khò…
Cô quay
sang, thấy một vòng tay ôm cô từ phía sau. Chính xác là Mộc Duệ Thần, cái thằng
nhóc mà cô vừa thương vừa ghét.
“Cậu ra
lúc nào?”. Cô quấn quấn lọn tóc rồi lọt luôn xuống đất nhưng vẫn nhìn cậu ta
đầy ngưỡng mộ.
“Chị
đang làm gì vậy?”. Cậu lui người, nhìn xuống. “Chị lăn xuống đất làm gì?”
Ngải Ái
ồ lên một tiếng, lồm cồm ngồi dậy.
Cô nhìn
Mộc Duệ Thần cả người sạch sẽ lại thấy ghét ghét, giọng điệu vẫn y chang mọi
khi.
Không
bình thường chỉ có mình cô…
“Đứng
lên đi! Chị phải đi ra ngoài với tôi!”. Cậu ra lệnh.
Ngải Ái
đứng dậy, phủi phủi đồ hỏi:
“Cậu
phải đi đâu à?”
“Chị
quên là tối nay có hẹn à?”. Cậu đi tới bàn rồi ngồi xuống. “Lúc tan học!”
Cô ngẩn
ra:
“Hẹn
với Thang Thang?”
Cậu
không nói gì, chỉ cười.
Tay
Ngải Ái chơ vơ giữa không trung rồi buông thả…
Đầu óc
cô mông lung… Tại sao Thang Thang lại đến? Và tại sao cậu ta lại hào hứng thế
kia… Cô thấy buồn…
Nhìn
mặt cô u ám, cậu hỏi:
“Chị bị
làm sao vậy?”
“À,
không có gì!”
Ngải Ái
cười tươi rồi chạy vào trong phòng ngủ thay quần áo.
Cô nhìn
mình trong gương, hai mắt thê lương, tay trái nắm chặt mép áo.
Rồi cô
vuốt vuốt mép áo, tự nói với mình trong gương:
“Ngải
Ái, mày tỉnh ra đi… Mộc Duệ Thần là con mày… Không ai được cướp đi!”
Buổi
tối. Thang Tiểu Y đến, mắt đỏ hoe. Ngải Ái biết cô nàng đã khóc nguyên cả một
buổi chiều, khóc tới mức sưng vù cả mắt.
Thang
Tiểu Y túm tay Ngải Ái lắc lắc:
“Tiểu
Ái, tớ sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với cậu nữa. Hiện giờ tớ cảm thấy
tội tớ thật nặng. Tớ muốn chuộc lỗi với cậu. Cậu cứ mắng mỏ tớ đi, trừng phạt
tớ đi. Hay cậu đánh tớ nhé?”
Ngải Ái
cau mày lùi ra xa:
“Tớ
biết cậu bình thường nhưng mà bây giờ trong cậu rất giống người muốn bị ngược
thân, nhưng tớ lại không muốn ngược cậu”.
Ngải Ái
lại khóc ròng, nước mắt tuôn như thác.
Ngải Ái
không biết phải nói gì.
Lúc
này, Mộc Duệ Thần đi tới bên cạnh cô nàng, chìa khăn giấy ra, vỗ nhẹ lên đầu:
“Nín
đi! Chị ấy không trách chị đâu!”
Giọng
nói dịu dàng hết mức có thể, là giọng nói mà Ngải Ái chưa bao giờ được nghe.
Mặc dù
đó chỉ là lời an ủi của Mộc Duệ Thần giành cho Thang Tiểu Y nhưng lòng cô vẫn
như bị dao đâm một cái.
“Thang
Thang, chẳng phải cậu muốn mời bọn tớ ăn cơm à. Tớ và Tiểu Mộc Mộc sắp chết đói
nè”.
Ngải Ái
tới trước mặt Thang Tiểu Y muốn nắm tay cô nàng.
Nhưng
tay vừa đưa ra thì Mộc Duệ Thần đã nắm tay Tiểu Y trước:
“Đi
thôi nào!”
Tiểu Y
ngẩng đầu nhìn Mộc Duệ Thần một lúc mới quay sang nhìn Ngải Ái:
“Cậu
không trách tớ thật ư?”
“Ừ!
Ừ!”. Ngải Ái gật đầu cật lực suýt gãy cổ.
Sau đó
cả ba đi tới nhà hàng, Thang Tiểu Y mới vừa nãy thôi còn đau khổ giờ đã cười rõ
tươi.
Cô nhìn
qua Ngải Ái:
“Trời
nóng mà sao cậu mặc nhiều áo thế? Lại mặc cái áo cổ cao này?”
“Tớ… tớ
bị… cảm… lạnh… Hắt… xì ì”.
“Cảm
à?”
Thang
Tiểu Y túm lấy cổ áo Ngải Ái, cô vội né qua một bên:
“Ngoài
bị cảm ra, tớ còn bị muỗi cắn vô số vết nên tớ phải che đi đấy…”
Cô thoáng
nhìn qua “con muỗi” thấy cậu mặt không chút thay đổi thản nhiên như không có
chuyện gì và cũng không nhìn cô dù chỉ là một cái liếc mắt.
“Sao
bầm tím nhỉ?”. Tiểu Y thấy khó tin. “À, mà sao lúc chiều cậu không đi học? Cậu
bận gì hả?”
Đùng!
Sét đánh!
Ngải Ái
nuốt ực một cái:
“Tớ
chẳng bận gì cả. Tớ chỉ ngồi trên ghế nệm thôi…”
“Cậu
ngồi trên ghế nệm là gì?”. Thang Tiểu Y hỏi. “Cả hai người bọn cậu đều ngồi
trên ghế à? Cả một buổi chiều?”
“Ừ!”.
Cô không nói dối. Đó là sự thật. Chỉ khác là bị Mộc Duệ Thần ôm và ngồi trên
đùi cậu ta…
“L