
khẩu súng xuống biển.
“Anh
làm gì đấy! Đó là đồ của tôi…”
Hai mắt
Thanh Dạ ửng đỏ. “Mộc Dịch Triệt, sao anh lại ném đồ của tôi… Đó là thứ duy
nhất…. Á…”
Mộc
Dịch Triệt thề, đây là nụ hôn dịu dàng mê đắm nhất của anh trên đời này,
anh sợ làm cô bé đồ đệ sợ.
Thanh
Dạ bủn rủn cả người, trong người có cảm giác vô cùng kỳ quái, hoảng hốt không
dám nhìn vào Mộc Dịch Triệt…
“Không
thể bình tình được nên tôi đã giúp cô rồi đấy, đã thấy khá hơn chưa?”
Thanh
Dạ không ngừng thở dốc, ôm ngực không nói gì, bây giờ cô đang dựa vào ngực anh…
“Hóa ra
chiêu này có tác dụng với Tiểu Dạ, yên tâm đi, kỹ thuật hôn của tôi cao siêu
lắm, khi nào cô không thể bình tĩnh tôi sẽ đến giúp cô…”
Kỹ
thuật hôn cao siêu lắm!
Mặt
Thanh Dạ đen thui, hai tay nắm chặt lại…
“Đồ đệ
ngoan nào”. Mộc Dịch Triệt vẫn tỏ ra khá bình tĩnh, vui vẻ. “Sư phụ luôn bận
tâm một chuyện, ngực của con size 32E đúng không, chắc mẫn cảm lắm đây…”
Đồ…
“Sao
thế?”. Mộc Dịch Triệt thấy mặt cô biến sắc, lùi lại.
“Mộc-Dịch-Triệt!
Đi-xuống-địa-ngục-đi”.
“Bình
tĩnh, đừng xúc động…”
“Lần
này, tôi muốn anh xuống gặp Diêm vương!”
…
( Mạc
Mặc: vòng đi vòng lại hai người, biểu Thiếu gia thật vất vả! )
Như mọi
ngày, Tổng giám đốc Mộc về nhà, vừa bước vào liền thấy cô gái bé nhỏ của mình
đang ngồi trên ghế sofa vừa ăn kem vừa ngẩn ngơ xem tivi, cô giờ đã trở thành
trạch nữ kiêm bà nội trợ, Mộc Duệ Thần liếc mắt thấy trên ti vi chiếu cảnh của
anh chàng gay. [Edit khó quá, để hồi nào mình rãnh mình sửa lại đoạn này'>.
Tổng
giám đốc Mộc tức giận! Cô nàng là một trạch nữ kiêm hủ nữ điển hình!
“Em dám
xem cái này ư!”. Anh tắt ti vi, giựt cốc kem to trên tay cô. “Sau này không
được xem và cũng không được ăn nhiều đồ lạnh, không tốt cho sức khỏe”.
Ngải Ái
nhìn màn hình đen ngòm, nhìn cốc kem bị lấy mất, mặt xụ một đống. “Tổng giám
đốc Mộc, anh không thể tước đi của em cả quyền được giải trí”.
“Vấn đề
này không đáng để thảo luận”.
Gạt
phẳng thẳng thừng!
“Tổng
giám đốc à…”. Như con mèo yêu ngoe nguẩy đuôi meo meo. “Ngày mai cho em đi làm
đi… Em ở nhà một mình buồn quá…”
“Không
được.”
“Nhưng…”
“Em
thực hiện chuyện đã đồng ý với anh trước rồi nói sau”
Khi
Tổng giám đốc Mộc cao giọng thì chỉ có ba khả năng: Ra lệnh, nhấn mạnh và yêu
cầu… Huuuu. Cô số khổ!
Nghe
Mộc Duệ Thần nghiêm giọng nói xong, Ngải Ái càng uất ức, ngồi ở trên ghế sofa
rầu rĩ cau có, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Em chẳng nhớ mình đã đồng ý với anh chuyện
gì cả…”
Mộc Duệ
Thần cởi quần áo, nhìn Ngải Ái vẫn đang ngồi trên ghế sofa ngẩn người, tức
giận, chắc hản cô đã quên việc tối qua cả hai trao đổi rằng nhất định phải sinh
con trong năm nay.
Sắp
cuối năm… nhìn cô nàng không có vẻ gì là cùng phối hợp, Mộc Duệ Thần biết nhiệm
vụ này gặp bất lợi.
“Bé
con…”
Không
nghe.
“Bé
con?”
Đang
ngẩn người.
“Bé
con?”
Làm bộ
đang ngủ.
Mộc Duệ
Thần thở dài nhìn Ngải Ái, có cảm giác nói với bé con như nước đổ đầu vịt, phản
ứng chậm chạp.
Anh bế
cô lên, bước chân đi…
“Đi đâu
thế?”
“Thay
giùm em bộ váy bẩn”. Tổng giám đốc Mộc chán nản.
“Á,
nhưng… “. Cô năn nỉ. “Mộc Duệ Thần, em đói rồi”.
“Ừ, anh
cũng đói”. Mộc Duệ Thần trả lời hết sức nhân tính.
“À… Tối
nay anh muốn ăn gì?”
“Em”
Câu trả
lời rất cầm thú.
Ngải Ái
xấu hổ. “Không… không được…”
Đây là
câu mà Mộc Duệ Thần luôn nói khi muốn quan hệ.
Vì thế
– - – - – - – - – - – -
Mộc Duệ
Thần nghĩ trong đầu các trình tự cho tối nay…
Trên
giường- – trong phòng tắm – - trên giường – - trong phòng tắm – - trên
giường- – trong phòng tắm – - trên giường -… (Mặc Mặc: ăn nhiều thịt quá coi
chừng bội thực đấy, ăn từ từ thôi…)
“Bây
giờ em phải đi tắm trước”.
Anh ném
cô vào phòng tắm, ra lệnh, rồi cũng bước vào trong. “Bé con, cởi quần áo ra,
anh sẽ tắm cho em”.
Ừ… Thực
ra, trong phòng tắm – - trên giường- – trong phòng tắm – - trên giường –
- trong phòng tắm – - trên giường- – trình tự này cũng không tệ, Mộc Duệ Thần
thầm đánh giá.
Ngải Ái
ngẩng đầu nhìn Mộc Duệ Thần, gật đầu cái rụp rồi mỉm cười, dịu dàng và sảng
khoái. “Ừ ừ, em cảm ơn anh, ôi, con trai trưởng thành rồi, lại hiếu thảo như
thế, còn muốn giúp mẹ tắm nữa cơ”.
“Ngải
Ái!”
Gương
mặt đẹp trai của nhóc Mộc tối đi, hai mắt lộ rõ sự tức giận, “Em có gan thì nói
lại xem”.
“Ờ, em
có nói gì đâu…”
Ngải Ái
không to gan tới mức đó, ngoan ngoãn để con trai tắm cho mình.
Nhìn
mặt con đen thui, Ngải Ái cọ má vào cánh tay anh. “À… Mộc Mộc, tắm rửa xong…
Chúng mình làm gì vậy?”
Mộc Duệ
Thần vừa tắm cho cô, nheo mắt, giọng nói lạnh nhạt hết mức.
“Sinh
em bé”.
“Bà
xã, đây là bánh kem của em”
Tổng
giám đốc Mộc nhìn vẻ mặt hớn hở của bà bầu nhếch môi cười như cánh sóng, nhẹ
nhàng lắc đầu:
“Đây
không phải là bánh sinh nhật cũng không phải bánh để ước”
“Tự
nhiên em muốn ước rất nhiều điều”. Trong ánh nến, gương mặt cô trông rất huyền
bí, cô chắp hai tay lại, hé mắt nhìn người đàn ông đẹp trai, giọng nói rầu rĩ.
“Không được hả?”
“Được”.
“Ok
ok”. Gật đầu, bắt đầu lẩm bẩm. “SantaClause, tôi ước mua được túi LV, ước