
tôi cũng hơi áy
náy. Chúc anh Mộc ngủ ngon, giờ đắp chăn vào đi”.
“Thật
chứ?”. Mộc Dịch Triệt mò vào trong chăn. “Em ngủ ở ghế nệm không tốt đâu. Sẽ bị
cảm lạnh”.
Nhìn
ánh mắt lưu manh đó sáng rực là Ngải Ái đủ biết anh ta đang nghĩ tới chuyện xấu
xa gì rồi.
Cô tống
anh chàng vào trong chăn, đắp kín cổ:
“Khỏi
lo cho tôi đi, tôi khỏe lắm”.
Nói
xong, cô quay người định đi ra khỏi phòng ngủ.
Vừa mới
bước mấy bước eo liền bị ôm lại, Mộc Dịch Triệt thì thầm vào tai cô:
“Bé
con, em không bị ốm nữa, anh muốn làm gì thì làm được rồi…”
“Muốn
cái đầu anh!”. Ngải Ái đập mạnh lên bàn chân của anh. “Xê ra! Nếu không tôi sẽ
hét lên báo có trộm đột nhập”.
Mộc
Dịch Triệt không bỏ ra, cũng chẳng vì thế mà sợ, càng ôm eo cô chặt hơn cắn
răng cố chịu cơn đau:
“Có
giỏi thì đi báo đi! Anh ôm em, em đi báo cảnh sát. Cảnh sát đến đây sẽ được
chứng kiến màn ngọt ngào của hai ta”.
Đồ
điên! Nếu biết trước thế này cô sẽ không cho Mộc Dịch Triệt ở nhờ một đêm.
“Mộc Dịch
Triệt!”. Cô bất đắc dĩ nói. “Đừng có làm càn, giờ tôi đang rất khó chịu trong
lòng, có chuyện gì muốn nói thì để mai được chứ? Giờ tôi không có tâm trạng”.
Tặc
lưỡi, Mộc Dịch Triệt buông cô ra:
“Thế có
khác nào… mai em sẽ đuổi anh đi?”
Ngải Ái
ngớ người, gật đầu:
“Ừ,
đúng thế”. Ngày mai tôi đi rồi.
“Được!”.
Mộc
Dịch Triệt gật đầu. Ngải Ái cứ ngỡ anh đã buông tha cho cô nhưng không ngờ anh
lại bất ngờ kéo mạnh tay cô. Ngải Ái lảo đảo rồi ngã vào trong lòng anh.
Anh cúi
đầu xuống, áp mũi lên má cô, huýt sáo cười đắc ý:
“Không
có mùi của phụ nữ, sao anh có thể ngủ được chứ?”
Nói
xong, anh dán môi lên đôi môi mềm mại ướt át xinh đẹp…
Sặc…
Mộc Dịch Triệt! Anh có giỏi thì đi mà làm phụ nữ. (?! Chắc mình edit sai chỗ
này)
Cô vươn
tay gắng sức đẩy Mộc Dịch Triệt ra, hùng hổ:
“Ngủ
đi, đừng có quấy rầy tôi”.
“Anh
thì không sao rồi!”. Mộc Dịch Triệt nửa nằm nửa ngồi trên giường, cánh tay
chống xuống nệm.
Anh chỉ
tay ra sau lưng Ngải Ái:
“Điều
đáng nói ở đây… là chuyện của em kìa, bé con”.
Ngải Ái
vội quay người lại. Cô nhìn thấy trước cửa phòng ngủ người đàn ông mà cô không
ngờ lại xuất hiện ở đây.
Đó là…
Mộc Duệ Thần.
Mộc Duệ
Thần đứng trước cửa với cái bóng thật dài che phủ lên người Ngải Ái.
Đôi mắt
sâu thẳm u ám tản mát ra thứ ánh sáng của ma vương khiến người khác hoảng hốt.
Lạnh
băng.
Luồng
không khí lạnh băng bao quanh anh nhanh chóng khiến nhiệt độ trong phòng đột
ngột giảm xuống, làm Ngải Ái chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ nhìn anh, miệng
cũng quên không khép lại.
“Mộc
Duệ Thần…”
Lắp bắp
nói ra ba chữ đó khó khăn cứ như có vật sắc đang cứa nát tim cô.
“Trò
hay”. Ánh mắt Mộc Duệ Thần sắc bén như thanh kiếm, lia thẳng về phía Ngải Ái.
“Tôi chỉ mới vắng mặt ở đây một thời gian mà cô đã biết diễn trò cho tôi xem”.
Ngải Ái
không biết nói gì, cổ họng nghẹn lại.
Còn tới
đây làm gì nữa! Anh ta tới đây để làm cái quái gì!
“Trò
này hay thật!”. Cô mím môi, trái tim lạnh lẽo. “Nhưng đây chỉ là một tiết mục
bình thường do thường ngày do anh không được xem đấy, xui là lần này bị anh bắt
gặp rồi!”
“Cô nói
cái gì!”
Cơn
giận dữ trong thói kiêu ngạo ngang tàng sục sôi trong anh, gương mặt đẹp trai
tối sầm lại khiến người khác phải rùng mình.
“Nhắc
lại cho tôi!”. Anh nhìn cô ra lệnh. “Cô nhắc lại lời cô nói vừa nãy”.
“Chẳng
có gì!”. Ngải Ái lạnh lùng. “Tổng giám đốc Mộc cao quý nghe mà không hiểu à?
Anh đừng có sợ gì hết, đây là chuyện rất bình thường… mà…”
Cô còn
chưa nói xong cằm đã bị giữ chặt.
Trừng
mắt nhìn cô, gương mặt đẹp trai quý tộc của anh lộ vẻ tàn nhẫn:
“Cô hãy
nói cho tôi biết, có phải tôi đã phá đám chuyện tốt của cô?
Ngải Ái
cố chịu không kêu đau, nhìn thẳng vào mắt Mộc Duệ Thần. Cô chưa bao giờ nhìn
thấy ánh mắt tức giận này của anh.
Đây là
lần đầu tiên cô thấy Mộc Duệ Thần tức giận đến vậy…
Lần đầu
tiên nhìn thấy ánh mắt Mộc Duệ Thần nhìn Mộc Dịch Triệt như muốn giết người…
Ngải Ái
thấy sợ hãi, có khi nào anh sẽ giết Mộc Dịch Triệt không. Có thể lắm!
Quả
đúng như cô nghĩ, ngay sau đó, Mộc Duệ Thần buông cô ra, đi nhanh tới chỗ Mộc
Dịch Triệt.
“Mộc
Duệ Thần!” Cô gọi lớn sau lưng anh. “Đừng đụng tới Mộc Dịch Triệt, không liên
quan tới anh ta… Chính tôi… chính tôi chủ động quyến rũ anh ta…”
Mộc
Dịch Triệt nhướng mày nhìn vào đôi mắt kiên quyết của Ngải Ái, anh chợt hiểu
ra, cô muốn dứt khoát với Mộc Duệ Thần.
“Mộc
Duệ Thần”. Mộc Dịch Triệt không có vẻ gì là sợ hãi. “Người đàn bà như thế khi
nào mày trưởng thành hơn mày sẽ hiểu ra rằng mày không nên nổi cáu. Tôi và cô
ấy chuyện gì muốn làm đều làm rồi, chuyện gì có thể xảy ra cũng xảy ra rồi, hay
là… Tôi và cậu dùng chung cô ấy, cậu thấy sao?”
Mộc Duệ
Thần nhăn mặt trước quyết định khó khăn này, anh giơ tay lên, tung một cú đấm
vào mặt Mộc Dịch Triệt.
Do Mộc
Dịch Triệt không kịp né, “bốp” một tiếng, khóe miệng rách toạc, chảy máu.
“Đừng
đụng vào cô ấy nữa”. Anh túm cổ áo Mộc Duệ Thần. “Cô ấy là của tôi…”
Mộc
Dịch Triệt nhìn ánh mắt chợt lóe lên tia đau xót của Mộc Duệ Thần, đang định