
ại nghe thấy tiếng Sally, nghĩ
bụng có thể không phải mơ. Cô cố gắng để tỉnh lại, đúng là không phải mơ, chính
là Jason đang nói ở phòng khách:
- Lấy
cái áo quần cho cháu.
Cô vùng
dậy, chạy ra phòng khách, thấy Jason bế Đa Đa đi ra cửa, cô hỏi:
- Có
chuyện gì thế?
- Đa Đa
khó thở, phải đưa cháu đến bệnh viện ngay. Cô đóng cửa lại, về ngủ đi. – Anh
vừa nói vừa đi ra ngoài, rất nhanh chóng biến mất.
Sally
tay xách cái túi nhỏ từ phòng ngủ chạy ra, vội vàng nói:
- Xin
lỗi, làm em thức giấc. – Rồi chị chạy đi ngay.
Không
kịp suy tính Carol vội vơ cái áo chạy theo, tiện tay đóng cửa, loạng choạng
xuống thang gác, vừa chạy vừa gọi:
- Chờ
em, em đi cùng!
Chưa
bao giờ Carol thấy Jason lái xe ngang tàng như vậy, bất chấp đèn đỏ, cứ thế
phóng, hình như về đêm không có xe qua lại, nhưng máy ghi hình tự động ở các
ngã tư vẫn hoạt động. Có hai ngã tư phía trước có xe chạy ngang, đành phải dừng
chờ hiệu đèn. Carol nghe thấy tiếng anh rít qua kẽ răng:
- Mẹ kiếp!
Sally
ôm Đa Đa, sụt sùi khóc. Hơi thở của Đa Đa như bể lò rèn, ngắn nhưng vất vả, khò
khè, giống như chỉ thở ra mà không hít vào. Cô cũng ý thức được tính nghiêm
trọng của sự việc, lo lắng nhìn Đa Đa, nhìn một sinh mệnh đang giãy giụa, cố
duy trì lượng dưỡng khí cần thiết trong cơ thể. Cô rất muốn giúp thằng nhỏ thở,
nghĩ bụng cháu cố lên, cố hít vào, cháu không hít vào thì sống thế nào nổi?
Nhưng cô nghe thấy trong cổ họng hoặc trong phổi của Đa Đa như bị bịt chặt, chỉ
còn một khe hở rất nhỏ, khe hở bất cứ lúc nào cũng có thể khép chặt lại.
Đến
bệnh viện, Đa Đa được đưa vào phòng cấp cứu, ba người chờ ở hành lang. Sally
không ngồi, chị đứng bên cửa phòng cấp cứu, lo lắng hỏi bác sĩ, y tá ra vào
tình hình Đa Đa thế nào rồi. Carol nhìn Jaoson, cảm thấy anh rất lo lắng, mặt
tái nhợt, điều hòa của bệnh viện mở rất nhỏ, trán anh lấm tấm mồ hôi, chỉ lo
anh ốm. Cô đến bên anh, khẽ hỏi:
- Anh
không sao chứ?
Jason
nói:
- Anh
không sao. Cô đến kia cầm tay chị Sally, đừng nói gì cả.
Carol
vội đến bên Sally, nắm lấy tay chị. Sally cảm kích nhìn Carol, nắm chặt tay
nhau, cùng nhìn cửa phòng cấp cứu, tuy không trông thấy gì bên trong. Cho đến
khi Đa Đa từ phòng cấp cứu ra, mọi chuyện đã trở lại bình thường, hơi thở ổn
định, cười cười, mọi người có cảm giác vừa rồi như cơn ác mộng.
Trên
đường về Sally tự trách mình, lẽ ra không nên để Đa Đa đứng lâu dưới bể bơi,
lại trách không mua xe, mỗi lần như thế đều làm phiền Jason.
Jason
nói:
- Chị
đừng nghĩ như vậy, khuyên chị mua xe là để đưa cháu đi McDonald’s cho
tiện. Gặp những lúc thế này, cho dù có xe cũng phải gọi tôi. Những lúc tôi
không có nhà, thì gọi cô Thu, cô Thu lái xe lâu rồi, tính tình cũng bình tĩnh,
nhẹ nhàng, so với chị mới tập lái cũng an toàn hơn. Sau này mua bảo hiểm cũng
nên mua nhiều hơn, tốt cho con trẻ.
Về đến
nhà, Jason bế Đa Đa lên lầu, đặt lên giường, nói với Sally:
- Chị
đưa đơn thuốc để tôi đi mua, tôi biết có hiệu thuốc mở cửa hai mươi bốn tiếng,
nhưng không nằm trên đường chúng ta vừa về.
- Anh
cũng mệt rồi, để đến mai đi mua cũng được. – Sally tỏ ra ngượng.
- Không
sao, ngày mai tôi đi bang S, tuần sau ở đấy có buổi phỏng vấn. Hôm nay tôi đi
mua thuốc, để mai chị khỏi phải nhờ người khác.
Sally
đưa đơn thuốc cho Jason, Carol nói:
- Em đi
với anh. – Cô sợ anh không cho đi theo, vội đi ngay ra cửa. Jason đuổi theo,
nhưng không bảo cô quay lại. Hai người đi xuống, đến bên ô tô của anh. Anh mở
cửa xe cho Carol, cô đã ngồi vào xe, tay anh vẫn vịn cửa xe, nói:
- Tối
nay phải cảm ơn cô, cô giúp rất nhiều. Cô là cô gái tốt bụng.
Carol
không nói gì, vì cô cảm thấy xấu hổ. Cô theo đi vì nghĩ được đi với anh, Cô
nghĩ, anh bảo giúp được nhiều việc, có thể đã cầm tay Sally, mà việc ấy thì anh
không tiện, cho nên mới nói cô giúp được nhiều việc. cô cảm thấy vui vì đã làm
được một việc tốt. Thì ra cảm giác được giúp đỡ người là như vậy, hèn chi Jason
thích giúp đỡ người khác.
Trong
lúc chờ lấy thuốc, Carol nói:
- Tại
sao tối nay trong xe anh không mở bản nhạc Hồi tưởng cung
điện Alhambra?
- Hôm
trước Sara ngồi vào xe, nó đổi đĩa nhạc nó thích nghe.
- Trước
đây một thời gian, anh vẫn tập đàn bản Hồi tưởng cung
điện Alhambra, gần đây không thấy anh tập nữa?
Jason
lấy làm lạ, hỏi:
- Tại
sao cô biết anh tập bản nhạc đó?
- Vì
hồi ấy chiều nào em cũng ngồi trên thảm cỏ sau nhà R nghe anh chơi guitar. –
Carol rất thẳng thắn. – Nghe anh đàn, em lại nhớ đến đoạn văn rất hay có liên
quan đến sự luyến tiếc đối với một tình yêu không trọn vẹn của tác giả Sở Thiên
viết trong truyện Người này không có chuyện, nhớ
đến em lại rơi nước mắt. Chắc chắn lúc bấy giờ anh không biết có người ngồi
trong gió lạnh ngoài cửa sổ phòng anh ngẩn ngơ nghe anh đàn.
Anh
ngoảnh lại nhìn Carol, Carol cũng dũng cảm nhìn anh, ánh mắt cô không chút rụt
rè. Cô phát hiện ánh mắt anh thật kỳ lạ, không có niềm vui vừa nghe thấy có
người bày tỏ tình yêu với mình, cũng không có sự phiền lòng vì bị áp đặt một
t