Duck hunt
Điều Ước Từ Biển Cả

Điều Ước Từ Biển Cả

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326661

Bình chọn: 7.00/10/666 lượt.

i nữa rồi, tại anh đó.

Anh

Vũ níu tay Leo định đứng dậy, nhưng vết thương ở chân nhói lên khiến cô ngã

chúi xuống, Leo mỉm cười đỡ lấy cô bé, cậu với tay lấy chiếc nón trắng đội lên

đầu cô rồi bế xốc cô lên vai vác đi…

-Leo…Leo

!!!!!!! Anh làm gì thế ? Thả em xuống !!!! Anh Vũ trên vai cậu đạp loạn xạ, hai

bàn tay nhỏ bé cũng đấm liên hồi vào lưng cậu, Leo vẫn vác cô bé đi dọc bãi biển…

-Em

bị đau chân làm sao mà đi được, để anh vác đi cho nhanh !

-Nhưng

để người khác nhìn thấy thì kì cục lắm…Anh Vũ đỏ đỏ mặt.

-Vậy

anh bế em nhé !

Leo

vừa nói vừa hạ cô bé xuống ôm gọn trong lòng, khuôn mặt đẹp trai của cậu nhìn

chằm chằm Anh Vũ, cậu cảm nhận được hơi thở của cô bé đang gấp gáp, khuôn mặt vẫn

đỏ đỏ lên từ nãy đến giờ…

-Như….như….vậy

còn kì cục hơn….

Anh

Vũ lúng túng ép sát mặt mình vào ngực cậu,

cô bé không dám ngước lên nhìn cậu nữa. Leo bật cười, cậu lại vác Anh Vũ trên

vai đi tiếp.

-Em

nhỏng nhẽo thật đó Anh Vũ ! mà em có ăn uống đầy đủ không vậy ? người gì mà vừa

bé xíu vừa nhẹ như bông vậy, anh có cảm giác như đang vác một con búp bê chứ

không phải là em…

-Hứ…



bé không nói gì nữa, hai tay cô quàng qua vai Leo ôm lỏng cổ cậu, mái tóc đỏ

hơi tung lên theo gió, Anh Vũ chạm nhẹ khuôn mặt của mình vào, nó thật mềm mại

và thơm dịu…. Nửa

tiếng sau, Leo và Anh Vũ đã quay trở lại được khách sạn, cậu đặt cô bé ngồi

trên một chiếc ghế đá dưới gốc cây nở hoa đỏ rực, bàn chân Anh Vũ đã đỡ đau hơn

rồi.

-Em

đói chưa, Anh Vũ ? Leo đẩy chiếc nón cô bé lên cao hơn để nhìn rõ khuôn mặt cô,

đôi mắt đen tròn chớp chớp nhìn cậu.-Anh đi mua hải sản nướng cho em ăn nhé !

Leo

vừa nói vừa chỉ tay vào cửa tiệm gần đó, Anh Vũ đã nhớ lại là lần trước đến đây

cả cô và Leo đều hụt ăn món này, cô bé mỉm cười gật gật đầu.

-Ngồi

đây chờ anh nhé, anh sẽ trở về ngay !

Leo

mỉm cười đưa tay xoa đầu cô bé rồi chạy đi tới cửa tiệm trước mặt. Nhưng trước

cậu đã có một đám nhóc đang xếp hàng đợi mua rồi, vì cửa tiệm này đồ ăn rất

ngon nên bình thường rất đông khách, mấy đứa bé này thì lại rắc rối không biết

chọn món gì để mua làm cho cả chủ tiệm lẫn Leo đều mất thời gian chờ đợi, đã 30

phút trôi qua mà cậu vẫn chưa tới trước quầy được…

Leo

có hơi sốt ruột, cậu nhìn về phía Anh Vũ, cô bé đang sửa lại chiếc nón trắng

trên đầu đợi cậu. Leo thở dài nhăn nhó, nếu bây giờ mà là căn tin ở trường đảm

bảo cậu sẽ sai đàn em lùa hết mọi người đi để giành lượt mua rồi, nhưng đây

không phải địa bàn của cậu, hơn nữa mấy đứa nhóc này không phải bạn bè trên trường

của cậu, bây giờ mà chen lên mua thì người ta sẽ nói cậu là kẻ thiếu văn hóa, ỷ

lớn ăn hiếp con nít…Nhưng cậu không muốn Anh Vũ đợi cậu nữa, mấy đứa nhóc này lại

quá rắc rối, cứ bắt chị nhân viên bán hàng đổi hết món này đến món khác…

Làm

sao đây…

Leo

thở dài nhăn mặt. Rồi trong đầu cậu chợt lóe lên một tia sáng, cậu nhìn mấy đứa

nhóc cười tinh quái…

Keng…

Keng…keng…

-Ai

làm rớt tiền kìa. Mau nhặt đi, mau nhặt đi mấy đứa….

Mấy

đồng tiền xu năm ngàn lăn lóc trên lề đường, Leo hô to lên cho đám nhóc trước mặt,

mấy đứa nhóc vội vàng xô nhau chạy tới giành nhặt…Mấy thằng nhóc này. Ham tiền

y chang Anh Vũ của cậu vậy ! Chỉ chờ có thế, Leo vội chạy tới trước quầy hàng hớn

hở:

-Một

hộp hải sản nướng đặc biệt nha chị !

Chị

bán hàng mỉm cười gượng gạo đưa ra cho cậu phần thức ăn cậu yêu cầu. Ở bên chiếc ghế đá, Anh Vũ cũng bật cười, cái

tên tóc đỏ này, đúng là bá đạo mà…

Chợt….

Một

cơn gió ùa qua, chiếc nón trên đầu Anh Vũ bị thổi bay ra đường, cô bé giật mình

vội chạy theo nhặt lại, chiếc nón bị gió thổi cứ lăn mãi, lăn mãi ra giữa lòng

đường mà không chịu dừng lại, Anh Vũ thì đang đau chân, cô bé không thể đuổi kịp

nó được, chiếc nón này rất đẹp, cô bé rất thích nên không thể bỏ mất được, cũng

may cuối cùng nó đã dừng lại, Anh Vũ mỉm cười vội đi tới nhặt nó lên…



không biết rằng….

Một

chiếc xe hơi đang lao nhanh về phía mình…

-ANH

VŨ, COI CHỪNG !!!!!!

Leo

ở phía xa nhìn thấy cô bé giật mình, đôi mắt cậu hoảng hốt mở to, cậu gào tên

cô bé rồi lao vội lại. Anh Vũ cũng giật mình khi nghe tiếng Leo gọi, cô bé quay

sang sợ hãi, chiếc xe sắp tông vào cô, bàn chân Anh Vũ thì quá đau, không thể

tránh kịp nữa….

Vèo…

-ANH

VŨ !!!!

Anh

Vũ nhắm chặt mắt sợ hãi, chiếc xe đã lao qua, nhưng dường như cô vẫn không sao,

cô bé thở gấp chưa hoàn hồn, đôi mắt nhắm chặt từ từ mở ra, cô đang nằm gọn

trong lòng một người nào đó, trước khi chiếc xe hơi tông vào Anh Vũ thì đã có một

ai đó nắm lấy tay cô kéo bật ra sau…

-Em

không sao chứ ? Người vừa cứu Anh Vũ chậm chậm buông cô bé ra, Anh Vũ giờ mới

hoàn hồn, cô bé quay lại, khuôn mặt vẫn còn tái mét…

-Anh…

Người

con trai trước mặt cô bé mỉm cười. Đó là một chàng trai sở hữu khuôn mặt đẹp

trai, thanh tú và đôi mắt lạnh lùng rất ít khi biểu hiện cảm xúc, một người

luôn mang trên người bộ đồ đen bí ẩn và bông hoa hồng đen thẳm tỏa ra mùi hương

mê hoặc…

-Trường

Dương…Anh Vũ nhìn anh ngơ ngác.

-Ồ…Em

vẫn còn nhớ anh sao ?

-Ơ…Vâng…

Cảm ơn anh đã cứu em…Cô bé nói bằ