
ên
đua xe lao tới chỗ Anh Vũ đang đứng giơ tay định chụp lấy vạt tóc của cô bé, nhưng vô ích cô bé vội lách người
qua, bàn tay của tên này trống trơn, gã nhìn Anh Vũ cười lớn vì nghĩ mình vừa
khiến cho cô bé thót tim ra ngoài. Anh Vũ nhíu mày nhìn theo, thằng khốn này,
quả thật nó chán sống rồi…
Nhưng…
Có
một điều mà cả cô và tên đó đều không ngờ tới, phía trước Anh Vũ có một người
phụ nữ đang dắt theo đứa con trai nhỏ đi trên hè, và chiếc mô tô đang lao vụt
vào họ. Đôi mắt Anh Vũ mở to hoảng hốt…
-DỪNG
LẠI MAU !!!!
Anh
Vũ gào lên và lao vội tới nơi hai người. Nhưng đã muộn. Chiếc mô tô không làm
chủ được tốc độ lao vụt qua người phụ nữ. Trước đôi mắt hốt hoảng của Anh Vũ, mọi
thứ nhuộm một màu đỏ. Tên khốn lái chiếc mô tô dường như chẳng bận tâm gì đến tội
lỗi mình vừa gây ra, rú ga lao về phía trước hòa vào đám đồng bọn của nó đang tới.
-Mẹ!!!
Mẹ ơi !!! Mẹ ơi !!!!
Đứa
trẻ gào lên khóc dữ dội lay cơ thể đang run rẩy của mẹ nó, Anh Vũ lao vội lại đỡ
người phụ nữ lên, khuôn mặt cô bé tái mét, xương đùi cô ấy đã bị gãy đâm vào thịt,
máu không ngừng tuôn ra ướt đẫm mặt đất bên dưới…
-Gọi
cứu thương, gọi cứu thương đi. MAU LÊN !!!!
Anh Vũ gào lên đưa đôi mắt hốt hoảng
nhìn xung quanh. Đoàn đua xe đã lao qua. Những người gần đó giờ mới hoàn hồn, họ
vội vàng xúm lại xem xét cô gái bị thương, cô gái đã hôn mê, vết thương trên
đùi cô quá nặng, chiếc váy màu xám ướt đẫm máu, đứa trẻ không ngừng khóc lay gọi
mẹ nó.
-Mẹ
! Mẹ ơi…Mẹ ơi…
-Dừng lại đi nhóc, đừng lay mẹ em nữa,
nếu không vết thương sẽ ra máu nhiều hơn đó.
Anh Vũ nhíu mày, vết thương nặng thế
này mà chờ cứu thương tới e rằng sẽ không kịp, phải đưa cô ấy tới bệnh viện gấp
mới được. Nhưng bằng cách nào…
Anh Vũ nhìn quanh, và đôi mắt hốt hoảng
của cô bắt gặp Leo, cậu đang đứng đó. Anh Vũ mím chặt môi, nhìn cậu khẩn thiết.
Đôi mắt đen thẳm đó, đôi mắt buồn đẹp đó đang nhìn cậu. Leo thấy trái tim mình
hơi nhói, rồi cậu lấy chìa khóa mở cửa và lái xe tới nơi cô gái kia bị thương,
Sa Lệ nhìn theo bối rối, rồi cô cũng chạy theo. Đi lại nơi người bị thương, Leo
vội bước ra khỏi xe, cúi xuống đỡ cô gái lên rồi quay sang Anh Vũ:
-Anh Vũ ! Giúp tớ đỡ cô ấy lên xe
đi. Nếu không nhanh chóng được cấp cứu cô ấy sẽ gặp nguy hiểm đó.
-Ơ…Ờ…Anh Vũ và Leo vội vàng đỡ cô
gái lên băng ghế sau,vết thương vẫn không ngừng chảy máu.
-Leo
!
Sa
Lệ đi tới trước mặt cậu lo lắng, khuôn mặt cô trắng bệch khi nhìn thấy những vết
máu từ vết thương của cô gái kia, Leo quay sang vội vã:
-Sa
Lệ ! May quá, Sa Lệ, nhờ cậu trông chừng thằng bé này giùm tớ. Băng mấy vết trầy
trên tay nó nữa nhé. Tớ phải đưa mẹ nó vào bệnh viện. Cậu giúp tớ được chứ ?
-Khoan
đã Leo…còn buổi ăn tối của chúng ta thì sao…. Sa Lệ quay sang nhìn đứa bé bối rối.
-Nhớ
trông chừng thằng bé đến khi người nhà đến đón nó nhé. Sa Lệ. Quay sang Anh Vũ,
cậu vội vã.-Lên xe mau lên, Anh Vũ. Cô bé vội gật đầu leo lên xe, chiếc xe lăn
bánh tới thẳng bệnh viện…
Trong
xe…
-Leo
! Cho tớ mượn cái ca vat của cậu đi.
-Cậu
định làm gì thế ?
-Tớ
sơ cứu vết thương cho cô ấy, cứ để thế này cô ấy sẽ mất máu chết trước khi kịp
tới bệnh viện mất.
Leo
đưa tay rút chiếc ca vạt trắng tinh trên cổ áo xuống đưa cho Anh Vũ, nhìn qua
kính chiếu hậu, cậu thấy cô bé với bàn tay hơi run đang cố buộc chặt phần đùi
bên trên vết thương của cô gái. Sơ cứu vết thương như thế này cô chưa làm lần
nào, nhưng cô đã được Khôi Vỹ hướng dẫn rất kĩ. Dùng băng quấn thật chặt bên
trên vết thương để cầm máu, sau đó cứ vài phút thì sẽ nới lỏng ra một chút cho
máu lưu thông, khi đến bệnh viện là có thể yên tâm giao lại cho bác sĩ. Chỉ là
những thao tác đơn giản nhưng rất quan trọng lúc này. Nhìn đôi tay nhỏ nhắn nhuộm
đỏ máu đang run rẩy cố siết chặt chiếc cavat, Leo mỉm cười hỏi nhẹ:
-Ổn
không đó, Anh Vũ ?
-Chắc
là ổn rồi, tớ cầm máu được rồi, hi vọng là sơ cứu có tác dụng. Anh Vũ đưa tay
lên lau vài giọt mồ hôi đổ ra trên trán.
-Cậu
lục túi cô ấy xem có điện thoại không ? Gọi cho người nhà cô ấy đến bệnh viện
đi, bảo họ tới nhà hàng “Thủy Cung” đón thằng bé kia nữa.
-Ờ…Tớ
quên mất…
Cũng
may là chiếc điện thoại vẫn còn trong túi cô gái, Anh Vũ run rẩy lục danh bạ để
gọi cho người nhà nạn nhân, giọng nói của cô bé khản đặc nhưng đã bình tĩnh được
phần nào, chiếc xe dừng ở cổng bệnh viện lập tức một chiếc giường cứu thương đi
ra và bệnh nhân được đưa thẳng tới phòng cấp cứu.
-Anh
Vũ, đừng lo ! Cô ấy sẽ không sao đâu, người nhà cô ấy cũng đã tới rồi, sẽ ổn
thôi.
Leo
rút chiếc khăn tay trong túi ra lau vết máu dính trên mặt Anh Vũ dịu dàng trấn
an, cô bé gượng cười, cô đã quên mới vài phút trước cô còn coi cậu là kẻ thù, vậy
mà bây giờ chính cậu lại lo lắng, giúp đỡ cho cô. Leo cầm bàn tay nhỏ nhắn của
Anh Vũ tiếp tục lau vết máu dính trên đó, đôi tay nhỏ nhắn đã ngừng run rẩy,
nhưng lạnh ngắt, cậu cúi xuống nhìn cô bé lo lắng:
-Cậu
ổn chứ Anh Vũ ? Sắc mặt cậu tệ quá.
-Tớ
không sao. Anh Vũ cười gượng gạo.
-Cũng
trễ rồi, tớ đưa cậu về nhà nhé ! Leo cầm tay cô bé kéo ra n