
anh về ở với bố mẹ cũng được chứ sao – Đại cười lớn một cách vui vẻ. Anh rất thích trêu chọc cô bé giúp việc này.
Linh không nói gì, lại chăm chú cúi đầu chọn xe đẩy cho trẻ con. Chợt cô nghe Đại hỏi tiếp:
- Cháu em tên là gì?
- Dạ… À, Thiên Ý ạ!
- Thiên Ý à? Cái tên rất đẹp, nhưng nghe có vẻ số mệnh quá. Nếu con bé là con anh, anh sẽ đặt tên là Như Ý, thế nào? Sau này cho hai đứa chúng nó là chị em kết nghĩa cũng được đấy nhỉ?
- Anh nói thật chứ? – Linh mở to mắt nhìn Đại như thể không dám tin.
- Sao lại không thật. Anh nói cái gì thì cái đó đều là quyết định cả. Cứ thế đi, cháu em và con anh sẽ là chị em kết nghĩa nhé!
Linh im lặng suy nghĩ, nhưng Đại đã bê ngay một chiếc xe đặt lên xe hàng của mình rồi nói với cô:
- Được rồi, nếu đã đủ chúng ta đi thanh toán thôi.
- Nhưng nếu đứa bé không phải con anh? – Sau một hồi do dự, Linh ngẩng đầu lên hỏi tiếp một câu.
- Anh tin nó là con anh – Đại nói một câu chắc nịch, cũng không để ý tới
khuôn mặt đang đỏ ửng lên của cô giúp việc, anh đẩy xe thẳng ra quầy thu ngân.
Khi hai người về tới nhà thì Lâm cũng đã về, còn dắt theo cô người yêu vốn như hình với bóng. Hai người này đang ngồi ở ghế, vẻ
mặt đầy hoài nghi và căng thẳng. Dù sao thì việc này cũng ảnh hưởng
nhiều đến danh tiếng của Lâm, nếu không cẩn thận, làng giải trí lại có
một chủ đề để điên đảo, thị phi một phen. Bà Nguyệt đang cho đứa bé bú
sữa bằng bình. Bà càng nhìn đứa trẻ càng thắc mắc, ai có thể nhẫn tâm bỏ đi đứa con xinh xắn dứt ruột đẻ ra thế này? Nếu nó là con cháu của bà
thì không nói, nhưng dù nó không phải là máu mủ ruột thịt của gia đình
này, bà cũng nhất định để nó lại nuôi.
Lúc này, ông Phương mới
gọi mấy đứa con trai lại ngồi ở ghế cùng với vợ chồng ông. Vẻ mặt của
ông vô cùng nghiêm túc, lại phảng phất nét buồn bã và thất vọng. Sự việc ngày hôm nay đối với ông là một đả kích rất lớn, có nằm mơ ông cũng
không nghĩ có ngày những đứa con trai ông lại làm ra việc này.
- Các anh đã thấy các anh làm nhục mặt bố mẹ chưa?
- Kìa bố, sao bố lại nói thế? – Đại lập tức chặn lời ông – Con cái là của trời cho, là phúc đức của gia đình. Trời cho lộc mà không nhận mới là
có tội, tại sao bố lại gọi là nỗi nhục được.
- Tôi không nói tới chuyện ấy. Tôi cũng chẳng sợ hàng xóm người ta cười vì bị người khác
mang con tới trả thế này. Tôi thấy xấu hổ là xấu hổ với mẹ của đứa bé
này thôi. Các anh đã thấy lối sống của mình sai lầm chưa? Thích tự do à? Thích ra ở riêng à? Đấy, giờ có giỏi thì ôm con về mà nuôi đi.
Ba anh con trai im lặng không nói gì nữa. Lại nghe ông Phương nói tiếp:
- Giờ các anh nói đi, rốt cục là con của anh nào? Rồi liệu liệu mà tìm mẹ đứa bé về đây, không thể để người ta chịu thiệt thòi được.
-
Người đó đã mang đứa bé tới trả nghĩa là cô ấy không thật sự cần con. Có thể bỏ được đứa bé đi lại là giải thoát cho cô ấy thì sao? – Đại băn
khoăn nói.
- Gì thì gì cũng phải tìm về, ba mặt một lời nói cho
rõ ràng, không cần con thì để cháu chúng tôi nuôi. Năm, mười năm sau,
người ta quay lại đòi con, lúc đó các anh tính thế nào?
Ba người đàn ông trẻ đưa mắt nhìn nhau, không ai nói câu gì, trong mắt người nào cũng đầy hoang mang.
Một lúc sau, Đại suy nghĩ và lên tiếng:
- Được rồi, vậy trước tiên có lẽ nên đi xét nghiệm ADN xem đứa bé là con
của ai đã. Biết được là con của ai thì tìm mẹ nó cũng dễ dàng hơn.
- Các anh… Giờ đến con của ai cũng không biết – Ông Phương thở dài thất vọng.
- Con thì nghĩ đứa bé là con của con. Con cũng hy vọng thế. Nhưng nói
miệng thì không giải quyết triệt để được vấn đề – Đại giải thích.
- Thế còn chuyện con với con Huyền thì sao? – Bà Nguyệt lo lắng nhắc.
- Chuyện đó để sau đi mẹ.
- Làm sao để sau được, sớm muộn gì người ta cũng biết – Bà Nguyệt thở dài.
- Cháu nghĩ thế này, đứa bé là con của ai trong ba người thì cũng có ảnh
hưởng không tốt. Anh Đại thì còn chuyện gia đình, anh Lâm thì còn sự
nghiệp, mà em Minh thì còn đang đi học. Theo cháu, hay nhà mình cứ công
bố là có đứa trẻ được mang để ở trước cổng và hai bác sẽ làm thủ tục
nhận con nuôi – Trang đột nhiên góp ý.
- Không được – Ông Phương gắt lên. Vốn là người thẳng tính nên ông nghe không lọt tai cách giải
quyết này – Dám làm thì phải dám nhận. Chiều nay tất cả đi xét nghiệm
ADN cho tôi, chuyện này phải làm cho rõ ràng.
- Thôi được rồi,
mấy bố con đừng to tiếng nữa, con bé giật mình bây giờ – Bà Nguyệt nhắc
nhở – Mẹ cũng nghĩ như bố các con, không nên làm chuyện không có lương
tâm như thế được. Nếu đứa bé là con cháu nhà mình thì nhất định phải
nhận nó. Hay là Đại, con kiếm một phòng khám tư nào đó kín tiếng một
chút đi, có gì cũng đỡ ảnh hưởng tới các em.
- Vâng – Đại gật đầu.
- Con không đi đâu – Minh đang ngồi, đột ngột đứng dậy nói.
- Không đi cái gì mà không đi? – Ông Phương quát hỏi.
- Con không đi mà. Đứa bé này nhất định không phải là con của con – Minh giãy nảy lên trước con mắt ngạc nhiên của cả nhà.
- Chú chắc chứ? – Đại ngẩn ra rồi chợt phá lên cười – Hay là chú có vấn
đề gì đó nên mới chắc chắn như thế? Không cần xấu hổ, cứ nói ra đi.