
g giận dữ nhìn theo bóng
con. Khi Cường đã rời khỏi phòng làm việc, bà Phượng bình tĩnh lấy từ
trong túi xách ra một bao thuốc, bắt đầu châm lửa hút, chậm rãi suy
nghĩ. Phản ứng của con trai bà hôm nay dù không làm bà vừa lòng nhưng bà vẫn có thể kiềm chế được cơn giận của mình. Cuộc đời này còn có chuyện
gì là bà chưa trải qua nữa đâu. Chồng bồ bịch, thậm chí có tới mấy đứa
con ngoài giá thú, bỏ rơi mẹ con bà nhiều năm. Lúc đầu bà đau khổ vật
vã, oán trách cuộc đời bất công với mình, nhưng rồi bà gạt đi nước mắt,
tự bắt mình sống mạnh mẽ đôi khi tàn nhẫn. Bà cho phép chồng nhận mấy
đứa con riêng kia, nhưng bà lại âm thầm gạt bỏ những người đàn bà tình
địch ra khỏi cuộc đời người đàn ông của mình, không bằng cách này thì
bằng cách khác.
Cường là hy vọng lớn nhất cuộc đời bà. Bà có thể đánh đổi tất cả để con trai được đi trên con đường bằng phẳng nhất, an
toàn nhất. Bà dạy con trai phải biết sống lạnh lùng, phải biết dẫm đạp
lên những người cản đường mình mà đi. Con đường đến với chiếc ghế cao
nhất của gia đình chỉ còn là vấn đề thời gian, miễn là Cường chịu nghe
theo sự sắp đặt của bà. Nhưng sự xuất hiện của một đứa con gái thôi đã
làm thay đổi hết thảy mọi tính toán của bà, mà còn đau hơn khi đó là một con bé nhà quê, học hành lẹt đẹt, không có một chỗ nào xứng đáng với
con trai bà. Thế mà thằng Cường say mê nó, điên đảo vì nó, thậm chí ở lì bên Mỹ tới bốn năm chỉ để có thể quấn quýt bên nó. Điều làm bà bực bội
nhất chính là con trai bà lại yêu một đứa con gái hơn cả nghe lời mẹ nó. Là người từng trải, bà không để con trai thấy những gì mình đang nghĩ.
Bà vẫn âm thầm tính toán để tìm ra được một kế sách vẹn toàn, để đứa con ngỗ nghịch này lại hoàn toàn nằm trong sự khống chế của bà như trước.
Nghĩ tới đây, bà Phượng lấy chiếc điện thoại từ trong túi xách và bấm máy:
- A lô, văn phòng thám tử X phải không? Tôi có việc cần hẹn gặp… Linh vừa mở cổng, định dắt xe đạp ra để đi chợ thì thấy Minh đang ngồi trên xe ở ngay trước cổng. Thấy cô, anh nhảy xuống.
- Anh không mang chìa khóa nhà theo hay sao mà lại ở ngoài thế này? – Linh ngạc nhiên nhìn anh hỏi.
- Đi chợ hả? – Minh không trả lời mà hỏi lại.
- Vâng. Hôm nay nhà có khách nên em phải dọn nhà xong mới đi được. Anh vào nhà đi, em đi đây.
- Tôi chở đi – Minh đột ngột đề nghị.
- Dạ? Ơ, không cần đâu, em tự đi được rồi – Linh vội lắc đầu.
- Bộ định để tôi chết đói mới có đồ ăn sáng sao? – Minh nghiêm giọng – Đi nhanh, mua nhanh về rồi còn nấu cho tôi ăn nữa.
Linh nhìn Minh một chút để tìm ra độ chân thực trong lời nói của anh nhưng
Minh đã nhanh chóng quay qua dắt xe của mình. Bất đắc dĩ, Linh đành ngồi lên xe của anh. Gửi xe ở phía ngoài chợ, Minh lẽo đẽo đi vào trong cùng Linh. Chợ sớm đông người, những bông hoa vô cùng tươi tắn trong gió
lạnh đầu đông, người buôn kẻ bán ra vào không ngớt. Linh đã quá quen
thuộc với khu chợ nhỏ này nên bước chân cô đi dạo qua các sạp hàng rất
thành thạo. Cô chỉ cho Minh những hàng mà cô hay mua, tỏ ra là một người đi chợ đầy kinh nghiệm. Minh vẫn im lặng bước theo cô, cũng chẳng có ý
định sẽ xách đồ giúp cô. Vài người bán hàng quen thuộc thấy có anh chàng cao lớn, đẹp trai đi theo Linh còn cất lời trêu chọc, hỏi có phải bạn
trai cô không? Linh đáp rất niềm nở, thẳng thắn phủ nhận điều đó.
Chỉ một thoáng, Linh đã mua xong hết những thứ cần mua cho một bữa trưa
thịnh soạn. Hôm nay cô con dâu tương lai của ông bà Phương lại sang chơi nên thực đơn của bà Nguyệt cũng cầu kỳ hơn mọi ngày.
- Sao nhà có xe máy của mẹ tôi mà cô không đi cho nhanh? Ngày nào cũng đạp xe không thấy mỏi chân à?
Linh bật cười trước câu hỏi ngây ngô của Minh, lắc đầu:
- Em chưa bao giờ đi xe máy.
- Sao không học?
- Em thấy đi xe đạp cũng tốt mà – Linh nói tiếp – Ở quê em cũng chỉ có xe đạp để đi thôi.
- Nghe nói quê cô rất đẹp? – Minh lại hỏi.
- Ai nói thế? – Linh quay sang nhìn anh tò mò.
- Nhật Lệ – Minh thản nhiên đáp.
- Anh cũng quen chị Lệ ạ?
- Sao không quen. Chị ấy kể về quê suốt, nói quê cô đẹp lắm, lại nhiều đồ ăn ngon.
- Quê em nghèo lắm. Không có đèn đường, không có ô tô, không có nhà cao cửa rộng – Linh lắc đầu.
- Hôm nào tôi phải về xem mới được.
- Anh nói thật hay đùa đó? Ở đó không có đường đua cho anh bay đâu – Linh cười trêu – Mùa đông rét mướt vẫn phải ra đồng cày cấy, mùa hạ nắng
nóng cũng vẫn phải đi gặt lúa.
- Vậy cô có định về lại nơi đó không?
- Có… – Linh gật đầu cười.
Minh đi hơi chậm lại để Linh vượt lên trước, rồi cứ thế anh nhìn cô từ sau
lưng. Cũng không biết trong đầu anh đang nghĩ gì mà bước chân cứ chậm
dần, chậm dần. Mãi cho đến khi Linh quay lại, cười thật tươi với anh nói rằng có thể về nhà được rồi thì anh mới sực tỉnh, bước chân vội vã đi
theo cô.
Khi hai người về tới trước cổng thì thấy dưới gốc cây
bằng lăng có một cái giỏ màu hồng, nhìn kỹ lại thì thấy giống một cái
nôi trẻ con hơn. Vừa nhìn thấy thứ đó, Linh vội vàng xuống xe, hai mắt
mở lớn đầy kinh ngạc. Minh cũng dựng xe lại, tiến tới định lên tiếng hỏi thì Linh đã quay lại, đưa tay lên miệng ra hiệu im