
inh chậm rãi gật đầu. Sự thật ngày hôm
nay mặc dù chưa quá mức chịu đựng của cô, nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ
làm Linh cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Tại sao bố đã muốn giữ bí mật với gia đình rồi, vậy còn nói với thầy làm gì? Để thầy có thể giúp đỡ cho mẹ
con họ sau này, hay là muốn sau này thầy nói lại cho hai chị em cô?
Trong lòng ông, rốt cuộc là bên nào nặng, bên nào nhẹ? Người đàn bà và
đứa con kia liệu có thật sự quan trọng hơn ba mẹ con cô hay không? Linh
không biết, mãi mãi sau này cô cũng không biết. Bố đã mất, cô không cần
phải oán hận ông làm gì. Cô chỉ cảm thấy thương cảm cho mẹ, mẹ đã sống
một cuộc đời đầy hi sinh vì bố, còn ông thì lại nhẫn tâm đối xử với mẹ
như thế.
- Hôm nay con sẽ ở lại ăn cơm với thầy chứ? – Ông Cương chuyển chủ đề.
- Vâng, cũng lâu rồi con và thầy không cùng ăn cơm với nhau – Linh gật
đầu nhưng có vẻ như cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi câu chuyện vừa rồi
của ông Cương.
Cô ngồi thêm chốc lát, sau đó dứt khoát đứng dậy. Vừa đi ngang qua khu dành cho học viên, cô chợt nghe có tiếng gọi. Quay đầu lại, chỉ thấy Thủy chạy về phía cô.
- Cậu tới thăm thầy sao?
Không để ý tới vẻ mặt còn đỏ ửng lên vì khóc của Linh, Thủy tíu tít hỏi han.
Việc Thủy được lọt vào tới vòng trong cùng của Master Chef khiến cho các học viên trong Đạo Quán vô cùng phấn chấn. Thủy mới theo học ở đây
không được lâu, nhưng những gì cô đạt được cho tới lúc này đã làm không
ít người ngưỡng mộ.
- Ừ – Linh gật đầu – Còn cậu, cuộc thi không khó khăn gì chứ?
- Tớ tới xin thầy vài lời khuyên trong vòng cuối thôi – Thủy cười.
- Cố gắng nhé!
- Có một người như cậu làm mục tiêu phấn đấu, tớ đương nhiên sẽ phải rất cố gắng – Thủy gật đầu.
- Ừm, vậy hẹn gặp lại cậu trên trường quay. Tớ phải đi chợ đây – Linh chấm dứt câu chuyện bằng một câu chào dứt khoát.
- À, khoan đã – Thủy ngập ngừng ngăn cô lại – Sau khi cuộc thi kết thúc, tớ có thể tới học việc với cậu được không?
Linh thừ người ra suy nghĩ, sau đó lắc đầu:
- Tớ nghỉ làm ở nhà hàng rồi. Giờ tớ làm ở một quán ăn nhỏ, không có gì để học cả.
- Cũng không sao, tớ vẫn sẽ học. Bắt đầu từ cái nhỏ nhất như vậy cũng rất tốt. Cậu đồng ý nhé! – Thủy nài nỉ.
Không muốn câu chuyện dài thêm, Linh miễn cưỡng gật đầu:
- Cũng được. Vậy rảnh thì cậu tới đây tìm tớ. Quán bắt đầu mở sau hai
ngày nữa – Linh lục trong túi xách, lấy ra một tờ giấy nhớ và một cây
bút, sau đó ghi lên đó địa chỉ của quán ăn mà cô và Đại chuẩn bị mở.
- Ừ, tớ nhất định sẽ tới.
Thủy gật đầu cười rất tươi trong lúc nhìn bóng Linh xa dần.
Tại văn phòng của bà Phượng, một vị khách không mời đột nhiên xuất hiện.
Đối lại với vẻ mặt đằng đằng sát khí của bà Phượng, Phong lại vắt chân ngồi ung dung như thể đây là văn phòng của anh chứ không phải của người mà
bản thân vô cùng căm ghét kia. Bà Phượng không hiểu tại sao đột nhiên
Phong lại tới tìm mình, nhưng bà chắc chắn anh tới không có mục đích tốt đẹp gì. Sau khi Cường bị điều chuyển khỏi Winter, bà Phượng đã làm ầm
lên với ông chồng mình nhưng vẫn không thể lay chuyển được quyết định đó của hội đồng quản trị. Winter là nơi tổ chức Master Chef, còn Phong là
người đã mang cơ hội tổ chức tới cho tập đoàn, không có lý gì lại không
thể đưa hắn lên ghế Giám đốc điều hành của khách sạn này được. Cuộc thi
này tổ chức tại Winter, nó không chỉ mang đến lợi nhuận khổng lồ, mà còn mang tới danh tiếng và khẳng định thêm thương hiệu cho tập đoàn, đương
nhiên người có công nhất trong truyện này không thể không có quyền lợi
gì.
- Mẹ cả, mẹ không cần nhìn con như thế, con không phải là kẻ thù đâu – Phong nhếch miệng cười khi thấy thái độ đầy thù địch của bà
Phượng dành cho mình.
- Ai là mẹ của mày – Bà Phượng nghiêm giọng phản bác.
- Đó là mẹ không chịu nhận, không phải con không muốn – Phong nhún vai –
Làm người trong nhà còn dễ nói chuyện, một khi đã coi nhau như người
dưng thì không sòng phẳng cũng khó lắm.
- Mày đừng tưởng đẩy
được con trai tao ra khỏi Winter là nắm được tập đoàn này trong tay. Tao nói rồi, tên tập đoàn là do tao đặt, và nó chỉ thuộc về con trai tao.
- Con không thích nói chuyện về công việc lúc này. Con tới để hỏi mẹ về
một người, hy vọng mẹ cho con chút thông tin – Phong vẫn mang vẻ mặt đầy thưởng thức nhìn bà Phượng.
- Tao chẳng quen người nào mà mày có thể tìm hết. Mày cút khỏi phòng làm việc của tao, đừng để tao phải gọi bảo vệ tống mày đi.
- Con đã nói người đó là ai đâu mà mẹ vội từ chối. Hơn hai năm trước, có
một cô gái tới văn phòng này tìm mẹ, nói rằng mẹ là nhân tình của bố cô
ta, còn thằng em quý hóa của con chính là anh trai cùng cha khác mẹ của
cô ta. Con chỉ muốn hỏi xem cô ta là ai mà thôi – Phong thản nhiên nhìn
bà.
Bà Phượng đang vươn tay cầm lấy điện thoại định gọi bảo vệ
thì đột nhiên sững lại, máy điện thoại tuột khỏi tay, rơi xuống đất kêu
“cạch” một tiếng.
- Mày nói cái gì? Bà Phượng tưởng mình nghe nhầm, bèn hỏi lại.
- Con không nghĩ là mẹ bị nặng tai ở tuổi này – Phong lắc đầu, từ chối nhắc lại.
- Tao không biết mày đang nói chuyện gì, cút ra khỏi đây mau – Bà Phượng quát l