
nghĩ lại, tôi cảm thấy vẫn phải nói. Mong rằng chị nghe xong sẽ không giận”.
Tích Tích: “Cậu cứ nói”.
Trương Duệ: “Giờ chị tìm cô ta còn có ý nghĩa gì không?”.
Tích Tích ngẩn người rồi nhắn lại: “Cái ý nghĩa mà cậu nói, ám chỉ điều gì?”.
Trương Duệ: “Đời người ngắn ngủi lắm, chúng ta cần dành nhiều thời gian cho công việc, cuộc sống và người thân. Liệu có đáng phải lãng phí thời gian, tinh thần và sức lực vì những người và những việc không liên quan tới mình?”.
Tích Tích: “Xuân Phong vì cô ta mà mất mạng. Thế mà cậu lại nói là không liên quan sao?”.
Trương Duệ: “Dẫu tìm được cô ta thì với tư liệu có trong tay, chị làm được gì? Không có bất kỳ bằng chứng nào chứng tỏ tai nạn của tổng giám đốc Ngụy có liên quan đến cô ta, vấn đề này cảnh sát cũng đã kết luận rồi. Nguyên nhân xảy ra tai nạn đúng là do không tập trung lái xe, nhưng mà, chẳng nhẽ chị ngây thơ cho rằng, một người khiến người khác không tập trung tinh thần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật sao?”.
Tích Tích: “Ít nhất cô ta cũng phải lương tâm bị cắn rứt”.
Trương Duệ: “Không phải là tôi nói xấu cô ta đâu. Nhưng chị cứ thử nghĩ mà xem, người đàn bà có thể làm những chuyện như thế, thì liệu có còn tí lương tâm nào không?”.
Tích Tích: “Vậy ý của cậu là tôi cố nuốt trôi cục tức này? Nếu là cậu, cậu có làm được vậy không?”.
Trương Duệ: “Ý tôi là tìm được cô ta thì chị tính sao? Cứ cho là cô ta thừa nhận đi chăng nữa, thì chị cũng làm được gì? Nếu Xuân Phong còn sống thì đã đành nhưng giờ anh ấy không còn nữa, tôi cho rằng có những lúc cũng phải mắt nhắm mắt mở, đừng quá khắt khe, bằng không người chịu thiệt chỉ có chị mà thôi”.
Tích Tích: “Cậu nói thế mà cũng nghe được à!”.
Trương Duệ: “Thật lòng mà nói, tôi chỉ muốn tốt cho chị thôi, nếu là tôi thì không tội gì tôi phải tự làm khổ mình như thế, đã hao tiền tốn của lại còn chuốc thêm ấm ức vào thân, thực là không đáng”.
Tích Tích: “Không phải tôi cố chấp, chỉ là không cam tâm mà thôi. Việc gì tôi cũng có thể rộng lượng cho qua, duy chỉ có việc này là tôi không làm được”.
Trương Duệ: “Chị cần phải học cách từ bỏ. Trong cuộc sống, chúng ta cần phải từ bỏ rất nhiều thứ, chỉ có từ bỏ thì mới tiến lên được phía trước”.
Tích Tích: “Không phải là tôi không muốn từ bỏ. Vì cô ta quá ngoan cố nên tôi mới phải cạy miệng cô ta. Nếu cô ta vẫn không chịu nói thì tôi không có cách nào hỏi về số tiền bất minh kia”.
Trương Duệ: “Giả sử số tiền đó đúng là do cô ta lấy, chị cho rằng cô ta sẽ thừa nhận và trả lại cho chị? Nếu là tổng giám đốc Ngụy tặng cô ta, thì đó là tiền của cô ta rồi”.
Tích Tích: “Tôi không tính đòi lại mà chỉ cần cô ta xác nhận Xuân Phong có khoản nợ đó để tôi trả tiền cho Lý Dương”.
Trương Duệ: “Chuyện tiền bạc có thể từ từ nghĩ cách giải quyết. Dù sao tôi cũng hy vọng chị dừng chuyện này lại”.
Tích Tích: “Tại sao? Tại sao phải từ từ giải quyết? Lý Dương sống nhờ vào đồng lương, đến giờ vẫn chưa có một ngôi nhà tử tế, dựa vào cái gì mà để cậu ấy mất không số tiền này?”.
Trương Duệ: “Được rồi, tôi chỉ nói vậy thôi. Ngày mai tôi sẽ đưa tư liệu cho chị”.
Sáng hôm sau Tích Tích lái xe rời khỏi nhà, đi được một lúc thì cô nhìn thấy ôtô của Trương Duệ đỗ bên đường. Trong tay anh cầm một túi hồ sơ, đầu cúi xuống tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Tích Tích rấn còi ra hiệu. Trương Duệ ngẩng đầu lên nhìn cô rồi uể oải đúng dậy đi đến.
- Chị à, tôi vẫn muốn nói một câu. - Trương Duệ thu ánh mắt về phía Tích Tích, – Không cần thiết phải làm như thế.
- Cám ơn! Chuyện của tôi cứ để tôi tự giải quyết, cậu cứ đưa cho tôi.
- Chị nhờ tôi nên tôi thấy mình phải có trách nhiệm giúp chị đến cùng. -Trong mắt Trương Duệ phản chiếu một ánh mắt xa lạ, đó là sự cố chấp của Tích Tích, điều anh chưa từng thấy trước đây. – Cho dù chị nghĩ thế nào, tôi vẫn phải nói ra quan điểm của mình, tôi thấy chị không cần phải làm như vậy.
- Thôi, tùy cậu nghĩ sao cũng được, xin tránh ra! - Tích Tích chuẩn bị lái xe đi, - Cậu không muốn giúp thì thôi, tôi sẽ nhờ văn phòng thám tử điều tra.
- Chờ đã, dù sao tôi cũng mang đến rồi. Gửi chị. - Trương Duệ thoáng do dự, nhưng anh vẫn đưa túi hồ sơ vào cửa xe, - Cho tôi vài phút để tôi nói hết suy nghĩ của mình đã nhé.
- Tích Tích tắt máy.
- Tôi cảm thấy chị đang muốn trả thù thì phải.
- Tôi trả thù gì chứ? Xuân Phong mất rồi, sao tôi phải trả thù?
- Chị không thừa nhận nhưng thực sự chị đang làm một chuyện ngu ngốc, thậm chí là điên rồ đấy. Chị muốn tìm cô ta để hành hạ, trút hết oán hận trong lòng. Nhưng chị đã từng nghĩ chưa, chị trả thù thì chẳng khác nào tự đẩy mình vào việc làm xấu xa khiến bản thân ngày càng rời xa hạnh phúc…
- Cậu nói đủ chưa? - Tích Tích mất kiên nhẫn, nhíu mày cắt ngang lời anh rồi khởi động xe.
- Không, tôi nhất định phải nói! - Trương Duệ đứng chắn tr