
t lên, anh nói đại cho qua chuyện.
- Anh buồn ngủ rồi à? Sao anh vội nhắm tịt mắt thế?
- Em có chuyện gì à?
- Em vẫn chưa bàn bạc với anh chuyện nhà ở mà.
- Anh mệt lắm rồi, để ngày mai hãy nói nhé.
Trong phòng ngủ yên lặng. Lý Dương với tay tắt đèn. Ánh trăng giống như một dòng sông bạc, len lỏi theo cửa sổ trên mái nhà tràn vào căn phòng nhỏ, không gian như được bao trùm bởi một dải lụa mỏng đầy duyên dáng.
- Hôm nay Chu Lệ Sảnh kết hôn đấy! – Điền Ca lại buông một câu.
- Ừ.
- Cô ấy mời cả hai vợ chồng mình mà anh chẳng chịu đi, dù sao chuyện của bạn em từ trước tới giờ anh vẫn không để tâm, thế nên em đành đi đại diện cho hai vợ chồng vậy.
- Anh làm gì có thời gian chứ? Người ta thường kết hôn vào cuối tuần, đằng này cô ấy thật là ngược đời, hôm nay là thứ mấy? Công việc của cơ quan còn bận ngập đầu ra đấy, sao anh đi dự đám cưới được chứ?
- Người ta không thể chọn bừa ngày làm đám cưới, mà phải tra cứu dương lịch và âm lịch sao cho hợp với ngày đại cát. Người ta chọn ngày lành lại còn phải xem anh có thời gian không ư?
- Được rồi, được rồi, em không buồn ngủ à? Ngủ đi. – Lý Dương không có chút hứng thú nào với câu chuyện của cô.
- Em không buồn ngủ. – Cơ thể Điền Ca kề sát người anh, cô gác chiếc chân dài, giống như một cây mây mảnh dẻ lên người anh, - Nhưng đây là cuộc kết hôn chớp nhoáng, từ khi quen biết đến lúc lấy nhau chưa đầy ba tháng, hai bên đều không hiểu nhau được bao nhiêu, anh bảo liệu sau này họ có hạnh phúc không?
- Hạnh phúc hay không hạnh phúc là chuyện của người ta, em lo nghĩ nhiều như vậy làm gì?
- Bạn thân của em mà, làm sao em có thể thờ ơ giống như anh? – Điền Ca mơ màng nói tiếp, - Cho dù nói như thế nào thì tóm lại, vẫn là cô ấy lấy được chồng giàu. Mấy cô nàng óc ngắn trong cơ quan em không chấp nhận nổi chuyện này, cứ rêu rao rằng: Chu Lệ Sảnh dựa vào cái gì chứ, bằng cấp thì không cao, cứ cho là dáng dấp cũng tạm được đi nhưng tuổi tác không chiếm ưu thế, gái lỡ thì đã hơn ba mươi tuổi mà còn lấy được ông chồng có điều kiện tốt như thế…
- Em là bạn thân của cô ấy mà sao cũng nói như thế? Không phải em đang đố kỵ với cô ấy đấy chứ? – Lý Dương lên tiếng trả lời.
- Em đố kỵ với cô ấy làm gì? Đấy là em kể lại cách nhìn của người khác thôi, em vui mừng thay cho cô ấy còn không kịp nữa là. Cô ấy kén chọn nhiều năm như vậy, mãi đến 31 tuổi mới chịu lấy chồng làm bố mẹ lo lắng đến bạc đầu, chẳng phải là đã tìm được một người chồng có tiền sao? Mà để tìm được người như thế thì đâu dễ dàng gì? Không như em, vội vội vàng vàng đi lấy chồng, hồi đó ngay cả kén chọn một tí cũng không có.
- Có thật là em không kén chọn không? Cậu bạn N, còn có cậu bạn M, không phải đều bị em loại hết rồi ư? Sao em lại nói không kén chọn? nếu em hối hận thì ngay ngày mai anh sẽ cho em được tự do, anh thấy phương diện nào của em cũng hơn Chu Lệ Sảnh cả, càng dễ lấy chồng giàu.
- Thôi đi mà, em đã chấp nhận số phận, lấy thì cũng lấy rồi, chồng em đương nhiên là tốt nhất, nếu không thì em đâu ở bên anh đến tận bây giờ chứ? – Mấy đầu ngón tay của Điền Ca gõ nhẹ lên lồng ngực của anh như đang đánh đàn, cô cười khúc khích, - À này, cô nàng Chu Lệ Sảnh thực sự cũng có bản lĩnh lắm, em quen cô ấy đã nhiều năm nay, nhưng gần đây em mới phát hiện ra cô ấy có đôi mắt rất hớp hồn, đàn ông khó mà cưỡng lại được. Trước đây có những đàn ông đến với cô ấy, người ở đằng đông, người ở đằng tây, cũng chỉ là bỡn cợt thôi, không ngờ lần này, anh chàng họ Liễu đó lại thực sự động lòng, ngay cả bản thân Chu Lệ Sảnh cũng không nghĩ đến hôn sự.
- Em vẫn chưa buồn ngủ à? – Lý Dương đẩy tay và chân của cô ra rồi trở mình, xoay lưng lại phía cô.
- Đồ đểu, em không thèm đếm xỉa gì tới anh nữa. – Điền Ca bị Lý Dương làm cho mất hứng, thế là cô cũng trở mình quay đi.
Chưa được một lúc, cô đã trở mình quay lại.
- Chắc chắn là anh đã xảy ra chuyện gì đó rồi, anh mau nói cho em biết đi, rốt cuộc là chuyện gì? Không có chuyện gì xảy ra thì không đời nào anh có lối cư xử như thế.
- Xuân Phong mất rồi.
- Cái gì? – Dường như Điền Ca chưa nghe rõ.
- Xuân Phong gặp tai nạn giao thông, mất rồi.
- Ông trời ơi, đây là sự thật ư? Anh ấy xảy ra chuyện khi nào? - Điền Ca há hốc miệng, mắt trợn tròn và trong lúc bản thân vẫn vô cùng kinh hoàng, cô lại khép môi vào. Trong đầu cô chợt hiện ra dòng suy nghĩ kỳ quặc: Tại sao chứ, hôm nay vốn là một ngày rất may mắn mà, chả thế Chu Lệ Sảnh mới ấn định ngày đại hỷ.
Quái gở, ngày đại hỷ của Chu Lệ Sảnh – bạn thân của mình lại chính là ngày ra đi của Ngụy Xuân Phong – bạn thân của Lý Dương?
Lý Dương trở mình quay lại, anh nằm ngửa, cả người như không còn tí xương, toàn thân mềm nhũn như sợi mì. Từ buổi chiều tới giờ, anh đều cảm thấy đây không phải là thực, thế nhưng tiếng khóc vẫn văng vẳng bên tai, mãi không xua đi được.
Điền Ca lại nằm sát vào anh như để vỗ về, cô không nói lời nào mà chỉ lẳng lặng ôm anh thật chặt. Lý Dương đợi một lát lại xoay người đứng dậy, anh đi vào phòng vệ sinh, trên mặt chan chứa nước mắt. Anh vốc nước lạnh rửa mặt, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trong g