
mươi vạn nhân dân tệ rốt cuộc được dùng vào đâu?
Chuyện cấp bách? Rốt cuộc là chuyện cấp bách gì? Làm từ thiện? Thỉnh thoảng Xuân Phong cũng bỏ ít tiền làm từ thiện, nhưng không bao giờ giấu Tích Tích. Hay để phụng dưỡng bố mẹ? Thứ nhất, bố mẹ anh không mua nhà; thứ hai, ông bà không mua xe; lại không phải dịp lễ tết gì, bỗng nhiên mượn hai mươi vạn tệ lẳng lặng dấm dúi cho họ? Hoàn toàn vô lý. Hai ông bà có lương hưu, trong khi quần áo và đồ dùng, quanh năm suốt tháng đều do Tích Tích lo liệu không thiếu thứ gì. Trước đây, bố chồng là viên chức ngân hàng, mẹ chồng là viên chức đài phát thanh, nên tiền lương hưu của hai ông bà cơ bản là khá dư dả. Hơn nữa vợ chồng cô cũng hay biếu ông bà chút tiền tiêu vặt cơ mà. Lẽ nào họ hàng thân thích ở dưới quê có người cần tiền gấp chăng?
Để chắc chắn, trong bữa cơm trưa ngày chủ nhật, Tích Tích đã khéo léo nhắc đến chuyện này.
- Mẹ, có chuyện này con muốn nói với mẹ, không biết có thích hợp hay không?
- Chuyện gì? - Ánh mắt của bà mẹ đầy vẻ cảnh giác.
- Họ hàng ở quê nhà mình có ai xảy ra việc lớn nào không mẹ? Việc cần phải dùng một số tiền lớn ấy?
- Cái gì? Con có ý gì thế? Quê của ai cơ?
- Dạ thôi, coi như con chưa hề nói gì, con cũng chỉ tiện hỏi thôi.
- Tóm lại là có chuyện gì, con phải nói rõ ràng ra chứ, cứ nửa chừng như vậy là ý gì? - Bà có phần cáu kỉnh.
- Bà nôn nóng cái gì hả? Từ từ nghe con dâu nói đã. – Ông bố hừm bà mẹ một tiếng rồi quay sang con dâu. - Tích Tích, không sao đâu, ở đây không có người ngoài, con nói đi, tóm lại là gặp phải chuyện gì? Bố thấy gần đây hình như con có tâm sự, đầu đuôi sự việc thế nào?
- Không có chuyện gì đâu ạ, chỉ là hôm qua con kiểm tra tài khoản của Xuân Phong thì thấy có một số tiền không khớp sổ sách, con chỉ muốn hỏi xem anh ấy có dùng tiền vào chỗ nào hay không? - Để không gây ra mâu thuẫn không cần thiết, lại thêm việc bố bị cao huyết áp nên Tích Tích không dám nói thực.
- Bao nhiêu? - Ông bố hỏi.
- Hai mươi vạn tệ.
- Cái gì? Hụt hai mươi vạn tệ? Không khớp? – Bà mẹ trợn mắt.
- Không sao, không sao đâu mẹ, mẹ đừng lo lắng, ngày mai con lên công ty hỏi Trương Duệ là biết thôi, chắc là dùng vào việc của công ty ấy mà, có khi do công ty cần tiền khẩn cấp nên anh ấy mới vội lấy tiền mà quên không ghi lại.
- Vậy à, thế thì con mau chóng tìm đi nhé, đây không phải là con số nhỏ đâu. - Bà mẹ nói.
- Vâng, mẹ yên tâm, chắc chắn không mất được đâu ạ. - Tích Tích an ủi mẹ chồng.
Chỉ cần ngồi suy nghĩ một lúc là trong đầu Tích Tích lại bất giác nghĩ đến số tiền Xuân Phong mượn Lý Dương. Và hễ nghĩ số tiền này tự dưng biến mất tăm, không lưu lại dấu vết thì cô lại bất giác nghĩ đến người phụ nữ bí mật trong điện thoại của Xuân Phong: Hoa Nhi.
Vốn dĩ cô cho rằng thượng đế đã trừng phạt anh nghiêm khắc, vậy thì cô không cần phải níu giữ những nợ nần tình cảm để cho mình khỏi thêm phiền não. Mấy ngày qua, do bận tối mắt tối mũi, nào là chăm sóc bố mẹ chồng, trông nom con nhỏ, lại còn có rất nhiều việc của công ty Ngụy Thị cắn phải xử lý, bản thân cô cũng gắng gượng vùng vẫy thoát khỏi địa ngục tình cảm, nên “Hoa Nhi” cùng với nỗi oán hận cô ta gây ra, tạm thời bị nén lại. Nhưng không phải là bỏ qua, bởi căn bản Tích Tích không thể nào bỏ qua, chỉ là nỗ lực chôn nó trong dòng thời gian để cho ngày tháng mài mòn nó.
Đang yên đang lành tự dưng lòi ra khoản nợ hai mươi vạn tệ, quả là một khoản nợ kỳ lạ. Trước đây, bất kể một khoản nợ nào từ đâu mà có lại trở về chỗ đó, đều rạch ròi, chỉ riêng số tiền này là chẳng có chút tung tích gì.
Ăn cơm xong, Tích Tích dọn dẹp bếp núc rồi để Hạo Hạo ở lại chơi với bố mẹ chồng, còn cô lái xe tới thẳng công ty thông tin di động Trung Quốc.
Tích Tích đỗ lại ở bãi đậu xe và gọi một cuộc điện thoại, vài phút sau, một cô gái trẻ từ trong đại sảnh đi ra, kéo cửa xe ra, ngồi vào ghế phụ lái.
- Chị Tích Tích, - cô gái mỉm cười. - Em đã làm xong nhiệm vụ chị Hồng dặn làm cho chị rồi. Tại chị cần gấp chứ không thì đợi đến ngày nghỉ em sẽ mang qua cho chị. - Cô gái vừa nói vừa đưa một mảnh giấy cho Tích Tích.
Chị Hồng là bạn thân của Tích Tích, là một công chức của cơ quan chính phủ, cô làm việc ở một trạm thu phí giao thông quan trọng với đầu mối quan hệ xã hội rộng. Hôm qua, Tích Tích gọi điện cho cô, nói mình cần xử lý chút việc về thông tin di động Trung Quốc, thế là cô đã trực tiếp giới thiệu cô nhân viên của công ty thông tin di động Trung Quốc với Trần Tích Tích.
- Em không cần mang đến tận nơi cho chị đâu. Cảm ơn em nhé. Đúng lúc chị có việc đi qua đây nên tiện đường ghé vào thôi. - Tích Tích nói, rồi mở tờ giấy ra xem.
Cô chỉ nhìn thấy bên trong tờ giấy viết một số điện thoại, đó chính là số điện thoại của “Hoa Nhi”, người liên tục liên lạc bí mật với Xuân Phong, mặt sau tờ giấy viết tên Chu Lệ Sảnh và bên dưới bổ sung địa chỉ gia đình.
Một cái tên rất quen, hình như cô đã nghe thấy hay nhìn thấy ở đâu đó rồi.
- Không nhầm lẫn chứ? - Tích Tích xác nhận tính chuẩn xác về các thông tin trên tờ giấy một lần nữa.
Tuyệt đối không có sai sót, đây là tư liệu cũ nhất lấy từ kho s