
gốc của số tiền đó.
Thế rồi bà Phượng vội vàng cáo từ.
Buổi tối, vừa bước vào nhà, Tích Tích đã cảm thấy bầu không khí nặng nề bao phủ. Bố chồng vẫn ung dung như ngày thường, chỉ có mẹ chồng mặt mày nhăn nhó, ỉu xìu. Cô định hỏi han mẹ chồng mấy câu nhưng nhìn sắc mặt khó chịu không có hứng nói chuyện của bà, cô đành giữ im lặng để tránh rắc rối.
Ăn tối xong, Hạo Hạo về phòng tập vẽ, Tích Tích định đi cùng thằng bé thì bị mẹ chồng gọi lại.
Bà không giữ được bình tĩnh. Chuyện nợ nần còn quan trọng hơn việc cháu trai tập vẽ, phải sớm nói chuyện rõ ràng. Ba người lớn ngồi lại sofa ở phòng khách, Tích Tích nhẫn nại nghe mẹ chồng hỏi.
Mẹ chồng kể lại chuyện bà Phượng đến nhà rồi hỏi:
- Tích Tích, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Tích Tích lắc đầu, thành thật trả lời:
- Mẹ, Lý Dương hỏi con chuyện này rồi. Nói thực, con cũng không biết chuyện này là thế nào, vẫn không tìm được manh mối, con đang đau đầu suy nghĩ mẹ ạ.
Ông bố thấy mẹ chồng nàng dâu căng thẳng liền vội dàn hòa:
- Mẹ nó, hôm khác thảo luận việc này được không? Tích Tích đi làm cả ngày, để con nó thoải mái một chút, ngày mai bàn tiếp nhé?
Bà mẹ nhất định không chịu nhịn:
- Không được, chuyện lớn như vậy, không nói rõ ràng thì làm sao ngủ yên? Suy cho cùng, Xuân Phong có nợ người ta số tiền đó không? Tích Tích, con không biết tí nào sao?
- Mẹ, con vừa nói rồi, con không biết đầu đuôi chuyện này như thế nào, con cũng đang cố gắng tìm số tiền đó nhưng chưa tìm thấy mà!
- Chuyện này liên quan đến vấn đề nhân phẩm, mẹ muốn làm rõ ràng thì có gì sai? Làm người phải có lương tâm. Mẹ biết Lý Dương đi lại nhiều năm với nhà mình, nó không thể làm ra chuyện lừa người lấy tiền trái lương tâm ấy. Người ta cho chúng ta mượn tiền, chúng ta không thể vì chuyện người ta lỡ làm hỏng giấy nợ mà không thừa nhận chứ?
Tích Tích khẽ nói:
- Mẹ, ý mẹ muốn nói con là người không biết điều? Lòng dạ hẹp hòi? Con cố tình muốn quỵt nợ? Vô lương tâm?
Ông bố bực bội quát bà vợ:
- Bà nói chuyện có tình có lý một chút được không? Con trai chúng ta không còn nữa, Tích Tích thấy sức khỏe của chúng ta không tốt nên đón sang đây phụng dưỡng. Sao bà còn nghĩ nó như thế hả?
“Bụp!” bố chồng ném mạnh chiếc điều khiển tivi đang cầm trong tay, đứng dậy đi thẳng về phòng, đóng sầm cửa lại.
Tích Tích ngồi ngây ra một lúc, sau đó có cũng lên tầng, về phòng mình. Cô cảm thấy khó hiểu, lần trước cô đưa tiền cho Lý Dương thì anh một mực từ chối, sao mới đó chưa lâu mẹ vợ của anh lại tìm đến nhà cô? Buồn bực một lát, cô lại nghĩ, với tính khí của Lý Dương, chắc chắn đây không phải là ý của cậu ấy, chưa chắc cậu ấy đã biết việc này. Bỏ đi, cậu ấy không biết thì thôi, không nên nói lại, tránh để cả nhà cậu ấy cãi nhau om sòm.
Ngày hôm sau, vào giờ nghỉ trưa, Tích Tích đóng cửa phòng làm việc lại, gọi điện cho bà Phượng.
Bà Phượng đang ở nhà Điền Ca, bà mới đi chợ mua thức ăn về, vừa ngồi nhặt rau trong bếp vừa suy nghĩ về chuyện hôm qua. Gặp mặt bố mẹ Xuân Phong là ý của bà, Lý Dương và Điền Ca đều không hay biết gì, vì thế bà đang cân nhắc xem có nên tìm cơ hội nói với hai con một tiếng hay không, để chúng hiểu và ủng hộ bà, sau đó cả nhà đoàn kết lại, cùng đối phó với Tích Tích. Nhưng bà lại nghĩ, mình vừa mới ra một cú đấm rồi, thôi thì đợi đôi ba hôm, nếu không thấy động tĩnh gì, mình sẽ ra mặt lần nữa. Ấy vậy mà, bà chưa đi tìm Tích Tích thì cô đã gọi điện thoại đến.
- Cô ạ, cháu là Tích Tích. Đáng lẽ cháu phải đến nhà thăm cô nhưng gần đây cháu bận nhiều việc quá, chúng ta nói chuyện qua điện thoại trước, cô nhé. - Tích Tích chào hỏi lễ phép, ăn nói nhã nhặn.
- Ừ, chúng ta nói chuyện đi.
Tích Tích nói lại đầu đuôi việc cô đem trả tiền cho Lý Dương nhưng bị anh từ chối, cuối cùng cô nói rằng:
- Cô ạ, cháu không muốn bịa chuyện nói dối Lý Dương là mình tìm được số tiền đó rồi, làm vậy cháu cảm thấy không thoải mái. Ý của cháu là, nếu bây giờ gia đình cô cần dùng tiền thì cháu sẽ mang hai mươi vạn tệ sang nhà, mọi người không phải viết giấy nợ đâu. Còn như, cô thấy cháu làm như vậy không thỏa đáng thì xin cô cho cháu thêm thời gian để cháu tiếp tục tìm kiếm tung tích số tiền đó. Cháu không tin nó bốc hơi mà không để lại dấu vết gì. Xin cô tin cháu, nhất định cháu sẽ tìm được, chỉ cần có thời gian thôi.
- Nếu như vĩnh viễn không tìm được thì sao?
- Cháu gọi điện cho cô ch