Polaroid
Diệm Nương

Diệm Nương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323560

Bình chọn: 9.00/10/356 lượt.

g của nàng

khi không đi giày hơn.”

Diệm Nương ngây ra, nàng chưa từng nhìn

thấy một Khanh Tuần khác thường như vậy, trong lòng không khỏi thầm sợ

hãi, chỉ nghĩ là hắn đang bỡn cợt mình. Bây giờ nàng thật không thể chịu nổi sự giày vò nào nữa.

“Chàng là chàng, ta là ta, ta có đi

giày hay không chẳng liên quan gì tới chàng hết.” Diệm Nương cười híp

mắt lại, vừa cố gắng củng cố bức tường trái tìm của mình để tránh bị tổn thương, vừa giãy thoát ra khỏi lòng Khanh Tuần. Tuy rằng lưu luyến,

nhưng nàng biết rằng nơi đó không thể ở đâu.

Sắc mặt Khanh Tuần

chợt biến đổi, hai tay dùng sức ôm chặt nàng vào lòng, khiến nàng không

thể động đậy: “Nàng là nữ nhân của ta, sao lại không liên quan?”

Giọng nói khàn khàn ấy như đang cảnh cáo, nhưng Diệm Nương lại cảm nhận được

sự đau đớn đến xé lòng bên trong. Nàng hơi cau mày lại, hắn, thật lòng

ư?

“Đó là do Khanh phu nhân ép chàng, chàng, chàng chưa bao giờ

cam tâm tình nguyện cả.” Diệm Nương cố đè nén nỗi đau khi vết thương cũ

trong lòng bị xé toạc, chầm chậm nói ra sự thực mà chín năm nay hai

người bọn họ đều hiểu rõ. Trước đây trong lòng nàng luôn còn chút hi

vọng, nên cứ im lặng không nói gì. Nhưng bây giờ nàng đã trở thành một

phế nhân, đâu còn dám ước ao nhiều quá.

“Chàng đưa ta về đi, ta

đã thề sau này sẽ không bao giờ đeo bám chàng nữa.” Cuối cùng, nàng

quyết định không tiếp tục đeo mặt nạ, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng

bệch, một cảm giác lạnh lẽo dâng lên tự đáy lòng khiến nàng không kìm

được run lên lẩy bẩy.

Nằm trong lòng hắn, nàng chưa từng cảm

nhận được sự ấm áp, nhưng khi thật sự rời đi, nàng mới bất ngờ phát hiện khi không có vòng ôm của hắn, mọi thứ xung quanh lại lạnh lẽo đến vô

cùng. Nhưng nàng trước giờ đều chưa từng có quyền lựa chọn.

“Đừng hòng!” Khanh Tuần nhắm chặt hai mắt lại, đau khổ gầm lên, lực trên tay

khiến cho Diệm Nương gần như không thở nổi: “Ta không buông, vĩnh viễn

không buông…” Hắn không giỏi biểu đạt, cho dù đã đến lúc này rồi hắn vẫn không cách nào thể hiện rõ ràng tâm ý của mình, chỉ biết dùng đôi tay

mạnh mẽ ôm lấy nàng thật chặt, như muốn giữ lại tất cả mọi thứ mà mình

không muốn mất đi.

“Vĩnh viễn…” Diệm Nương ngỡ ngàng, hai chữ

này chưa từng dám nghĩ đến, vậy mà hắn lại nói ra: “Ta không đi, chàng

đừng mạnh tay như thế, ta sắp không thở nổi nữa rồi.” Có phải hắn đã coi nàng như một nữ nhân khác rồi không, sự khác thường của hắn khiến nàng

không thể không hoài nghi như vậy.

Đôi tay của Khanh Tuần dần

dần buông lỏng, ánh mắt nhìn nàng cũng trở nên dịu dàng, ngay cả khuôn

mặt xưa nay vốn xấu xí dọa người lúc này cũng vì thế mà dễ nhìn hơn hẳn.

Trái tim Diệm Nương không kìm được nhảy lên thình thịch, nàng giật mình hiểu ra, cho dù hắn coi nàng là một nữ nhân khác, nàng cũng cam thâm tình

nguyện sống cùng hắn suốt cả cuộc đời. Nhưng hắn sao có thể nhận lầm

nàng mãi được, tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Trong tuyệt vọng, nàng đưa tay ôm lấy cổ Khanh Tuần, hôn lên đôi môi hắn. Lần này Khanh Tuần lập tức đáp lại sự nhiệt tình nóng bỏng của nàng, hoàn

toàn khác hẳn trước đây.

“Diệm nhi…” Trong lúc lấy hơi, Khanh

Tuần cất giọng khàn khàn gọi ra cái tên vẫn lẩn quất không tan trong

lòng hắn hơn một năm nay. Trước giờ chưa từng trân trọng và để ý, vậy mà không ngờ nó đã hằn sâu vào trong trái tim mất rồi.

“Cái gì?” Diệm Nương kinh ngạc ngửa người về phía sau, hoài nghi không biết có phải mình đã nghe nhầm, hắn đang gọi ai vậy?

“Diệm nhi.” Khanh Tuần lẩm bẩm lặp lại lần nữa, rồi lưu luyến hôn lên đôi

hàng lông mày vẫn nhíu chặt của nàng. Nơi đây, không nên có nếp nhăn,

trên khuôn mặt này, hắn đã quen nhìn thấy nụ cười tươi tắn. “Diệm nhi…”

Hắn đang gọi “Diệm nhi!” Trong lần bị ép phải lựa chọn đó, hắn cũng gọi

nàng là Diệm nhi như thế, lẽ nào… Diệm Nương không dám nghĩ tiếp nữa,

bởi tất cả những điều này đều là giấc mơ mà nàng khao khát bấy lâu nhưng lại không dám hi vọng, chỉ sợ, chỉ sợ lại vẫn là giấc mơ thôi.

“Khanh Tuần, ta là Diệm Nương… Chính là… Chính là người mà chàng ghét nhất…

Ưm…” Diệm Nương lấy hết dũng khí, run rẩy nói ra những lời này, chẳng

ngờ bị Khanh Tuần lập tức phủ kín đôi môi nên không thể nói gì thêm được nữa. Nàng mở to đôi mắt, không dám tin rằng Khanh Tuần trước mắt lại là người mà mình từng biết khi xưa.

“Đừng nói nữa… Ta xin lỗi…” Một giọng nói đầy vẻ tự trách, dù là ai cũng không ngờ được nó lại xuất hiện trên người Khanh Tuần.

Nhưng trong khoảnh khắc này, không, trong khoảnh khắc biết rằng mình đã mất

đi Diệm Nương, cho dù không thừa nhận, nhưng trong lòng hắn cũng đã bắt

đầu tự trách và hối hận rồi.

“Đừng…” Diệm Nương đưa tay ra ngăn

dòng áy náy và đau khổ của hắn lại, ngẩn ngơ nhìn vào đôi mắt dịu dàng

âu yếm của hắn suốt hồi lâu, sau đó đột nhiên ôm chặt lấy cổ hắn khóc

òa. Nàng rốt cuộc đã hiểu ra, tất cả tình cảm của mình cuối cùng cũng đã được hồi báo. Không cần quá nhiều lời nói, chỉ từ ánh mắt hắn nhìn

mình, nàng đã có thể khẳng định được điều này. Nhưng tình yêu của nữ nhi Diệm tộc… Mặt hồ mùa xuân biếc xanh mát rượi, một là