
ch liệt co quắp chảy ra mật dịch ồ ồ, rất nhanh liền thấm ướt bàn tay nam nhân.
Nam nhân sửng sốt, rồi lập tức cười ra
tiếng. Hắn cầm trâm cài đầu vừa lấy xuống, dùng đầu trâm phượng hoàng
nhẹ nhàng ở tiểu huyệt run run đóng mở liên hồi quét động. Rất nhanh dâm thủy lại lần nữa giàn giụa dính đầy chim phượng hoàng, đem lông chim
sắc kim ướt thành một luồng.
“Hảo… Thật là nhột… A a… Trọng
điểm…” Huyệt mật mềm mại trắng mịn không ngừng phun ra xuân nước róc
rách, nam nhân bỗng nhiên gia tăng khí lực, đem cây trâm càn phá lung
tung, qua lại quét động, thậm chí còn quá phận với vào giữa mật huyệt.
“Ừ… Thật thoải mái… Trưng… Còn muốn… Còn muốn… Nhanh lên một chút, a a a
a!!!” Thân thể Nhược Hi bất ngờ buộc chặt, co lại đầu ngón chân, nhướn
lên eo nhỏ. “Nga ân… Trưng, Trưng… Trưng, tha, tha… Hi nhi… A… Chậm một
chút… Chậm một chút… A a a a… Trưng…” Từng đợt tê dại làm cho tiểu nhân
nhi cố gắng thu mông, u huyệt tính toán khóa lại hung khí không ngừng
xuyên qua mạnh mẽ, lớn tiếng rên rỉ, van cầu liên tục… Cuối cùng lại
nhịn không được mà lần thứ hai tiết đi ra.
Vô xả môi cười, lại
vì cố nén dục vọng mà hơi có vẻ dữ tợn. Hắn đứng thẳng dậy, đưa bàn tay
tràn đầy dâm thủy đến bên miệng nhẹ nhàng liếm. Rồi chợt khuynh thân,
đặt Nhược Hi lên trên, côn thịt cực đại nóng cháy rất nhanh tham nhập,
làm cho hoa huyệt tiểu nhân nhi còn đang hưởng thụ dư vị cao trào hai
lần gắt gao thít chặt.
“Ân… Thả lỏng…” Nam nhân không chút nào
thương hương tiếc ngọc nắm lấy khối ngọc trắng nõn. “A ~” Tiểu nhân nhi
một tiếng mị ngâm, giãy dụa thắt lưng, tính toán giảm bớt ngứa ngáy cùng tê dại.
Nam nhân cảm thấy vẫn không đủ, nắm tay nhỏ bé, đặt lên bộ ngực cao thẳng trắng nõn, “Chính mình sờ!”
Đôi tay nhỏ bé run rẩy đặt lên ngực, gắng gượng xoa bóp nhũ tiêm.
“Đối… Điểm… Ân… Nhéo nhéo núm vú… Nha… Hảo…” Hai mắt nam nhân đỏ đậm, chỉ
trong giây lát liền tăng nhanh tốc độ, ra sức đâm vào rút ra. Nhược Hi
trong nháy mắt xụi lơ, thoải mái như muốn bay lên trời, nức nở giãy dụa, “A… Thật thoải mái… Trưng… Nhanh lên một chút…”
“A… Kẹp chặt…
Ân.. Nhược Hi… Thoải mái sao…” Nam nhân càng thêm dùng sức, mỗi khi đem
côn thịt xen vào giữa tử cung lại nhẹ nhàng xoay tròn mới rút ra, bàn
tay to càng thêm dùng sức kéo căng hai bắp đùi tiểu nhân nhi. Cảm giác
đau nhói tê dại làm cho tiểu nhân nhi không thể trốn tránh, chỉ có thể
cứng rắn thừa thụ.
“A a a… A…” Nhược Hi ở trung tâm cao trào sắc nhọn than gọi, không thể kiềm chế co quắp, huyệt nội phun tiết mật nước phủ đầy côn thịt cứng rắn, cảm nhận được nó không tự chủ được kịch liệt nhảy lên. Theo động tác mãnh liệt ra vào, xuân nước chậm rãi biến thành bọt biển nho nhỏ, dính đầy chỗ hai người giao hợp.
“Ân a… Cho ta… Trưng… Cho ta…” Tiểu nhân nhi ôm cổ nam nhân, dán sát vào lồng ngực cường tráng, vuốt ve giãy dụa.
“Ha ha. Bộ dáng Nhược Hi lúc cao trào thực rất đẹp a.” Nam nhân hung hăng
đính nhập, đánh vào bắp đùi kiều người, khiến nó ba ba rung động, hồng
thành một mảnh. “Thật đẹp a… Làm cho người ta muốn… Ân… Hung hăng chà
đạp ngươi… A… Đem ngươi ngoạn phôi…” Nam nhân vừa nói, rất nhanh lại
động hạ thân, đem côn thịt đỏ tím mạnh mẽ dâm loạn đảo động, bừa bãi tàn sát, làm tiểu huyệt co rút thít chặt.
“A a!” Nam nhân một trận
gầm nhẹ, kính mông co rút, một cỗ nhiệt lưu hữu lực bắn vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt của Nhược Hi, làm cho tiểu nhân nhi lần nữa thẳng lưng
run run.
“A… Trưng… Đi, đi…” Cao giọng thét chói tai, Nhược Hi hung hăng một ngụm cắn trên vai nam nhân rồi lập tức ngất đi.
Một ý niệm mơ hồ bỗng nhiên hiện lên trong đầu, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Trưng! Ngươi đang ở đâu?! Nhược Hi chậm rãi mở mắt, chỉ thấy cửa sổ không đóng chặt bị gió đêm
thổi khai. Gió đêm? Tiệc sinh nhật của nàng chính là cử hành vào ban
đêm… Bỗng nhiên, ký ức trước đó trở lại trong đầu… nàng bị bắt, bị hạ
dược… nàng ở dưới thân nam nhân tên Vô ấy rên rỉ, thậm chí ôm chặt hắn…
Cầu hoan…
Nước mắt, thuận theo khóe mắt chảy xuống. Bóng đêm
không người, ánh trăng ngân bạch rơi trên mái tóc tỏa ra lành lạnh quang mang. Chậm rãi, Nhược Hi đem chính mình ôm chặt, gắt gao cắn mu bàn
tay, im lặng khóc.
Sở Nhược Hi… Ngươi là Khuynh Nhan công chúa… Thiên gia chi ngọc… Không được khóc…
Thiếu nữ kiên cường không muốn ở trước mặt địch nhân tỏ ra bất kỳ nao núng
hay yếu đuối nào. Vì thế, nàng muốn thừa dịp lúc không người, đem sự
khuất nhục cùng thống khổ mà bản thân cố gắng ngụy trang phong bế, không thể để cho bất luận kẻ nào phát hiện tuôn ra…Nàng không thể… làm cho
mình trở thành nhược điểm… của Trưng…
Thế nhưng, ai có thể đến bảo vệ nàng?
“Nói cho ta biết, thế nào, mới có thể… quên…”
Dường như nàng lại trở về cái đêm khi mẫu phi qua đời, kinh hoàng, quật
cường, thương tâm, không muốn bất luận cung nhân thị nữ nào tiếp cận,
chỉ dám mong chờ trong nội tâm, sẽ có người đến, vươn hai bàn tay ấm áp
ra ôm chặt lấy nàng.
Khi đó, có phụ hoàng ôm nàng, nói với nàng: “Đừng sợ”
Khi đó, có Trưng ôm nàng, làm cho nàng cất tiếng khóc.
Nhưng hiện tại, ai có thể ôm chặ