
”.
Xui xẻo cực độ! Sao lại lại gặp phải cái tên Nghiêm Tuyển vạn năm mới bước vào hậu cung một bước, đúng là năm xui xẻo, mọi việc đều không tốt, đáng giận, xui xẻo~
Nhìn cử chỉ thỉnh an vừa vụng về vừa ngớ ngẩn, khuôn mặt Nghiêm Tuyển càng lạnh lùng, có thể thấy rõ sự khinh miệt trong mắt phượng.
Người ngu ngốc trước mặt này là Hoàng hậu được hắn sắc phong hai năm trước.
Lạc Quỳnh Anh, công chúa Đế Cơ không được sủng nước Hoa Lệ.
Hai năm trước, đại quân Kim Lương đánh Hoa Lệ quốc, một quốc gia suy yếu không phát triển nhưng mỗi lần tiến đánh đều không tiêu diệt được hoàng thất nước này, mà con dân của Hoa Lệ đều có khả năng chiến đấu rất mạnh. Để củng cố lòng dân, khiến cho lòng dân quy phục về Kim Lương, Nghiêm Tuyển nghe lời khuyên của quần thần, sắc phong Đế Cơ của Hoa Lệ quốc làm Hậu.
Không ngờ Hoàng đế Hoa Lệ có nhiều con trai nhưng lại chỉ có một nữ nhi là Đế Cơ, hơn nữa còn là công chúa không được sủng ái, trước khi nước bị đánh vẫn được mẫu phi bị thất sủng nuôi dưỡng trong lãnh cung. Cầm kì thi họa mọi thứ đều không biết, lễ nghi trong cung cũng không thông thạo, lại còn ngu dốt nên thường xuyên làm trò cười cho mọi người.
Cho đến bây giờ Nghiêm Tuyển vẫn nhớ rõ hôm đại điển phong Hậu, Lặc Quỳnh Anh cười khúc khích, trước muôn vàn thần dân đến dự lễ ở Kim Điện, nàng như một đứa trẻ đi được vài bước ngã xuống, mũ Kim Phượng được các thợ thủ công làm không ngừng nghỉ tinh tế tỉ mỉ từng chi tiết, rơi xuống dưới, lăn một đường.
Lúc đó tất cả đều im lặng trợn trừng mắt. Hắn nhìn thấy thần tử của nước Hoa Lệ cúi đầu cười thầm, sắc mặt trắng bệch của quan lại thần dân Kim Lương quốc, không dám tin người sắp trở thành Kim Lương nhất quốc chi mẫu [3'> ngay cả đi đường cũng không xong.
[3'> nhất quốc chi mẫu: Hoàng hậu một nước.
Nghiêm Tuyển khoác trường bào Long Văn màu đen, thờ ơ đứng ngạo nghễ trên điện, mắt phượng nhíu lại, cũng không tiến lên đỡ Hoàng hậu của hắn, cũng không chờ nàng bò dậy, từ mình hoàn thành nghi lễ sắc phong.
Đêm hôm đó, hắn ở trong tẩm điện của mình, không làm lễ hợp cẩn cùng Đế Cơ, để mặc Tân Hậu trong phòng của nàng.
Theo quy định của tổ tiên, sau tiệc cưới, Đế Vương và tân hậu phải tế tổ. Sáng sớm hôm sau chỉ thấy một mình Nghiêm Tuyển thắp hương còn Tân Hậu bị ném ở Ngọc Ninh cung không ai quan tâm. Từ đó cũng không thấy Đế Hậu chung một phòng, đừng nói đến chuyện thị tẩm.
Từ đó về sau trên dưới Kim Lương đều biết Đế Vương coi Hoàng hậu như không. Từ thần dân cho tới hậu cung phi tử, ngay cả cung tỳ cũng không ai đặt Hoàng hậu ngu này trong mắt.
Nghiêm Tuyển cũng vậy.
Với hắn mà nói, vị Hoàng hậu này là nhục nhã của hắn, cũng chỉ là một con cờ để làm yên con dân và hoàng thất Hoa Lệ, cũng chỉ để bày biện chứ chả có tác dụng gì.
Bây giờ nghĩ đến mới nhớ từ hôm đại điển phong hậu cho tới nay hắn cũng chưa từng gặp lại Hoàng hậu ngu dốt này.
Mắt phượng nheo lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn người vẫn nằm trên tuyết, không nói gì.
Lạc Quỳnh Anh mỏi cổ, âm thầm nghiến răng nghiến lợi mắng thầm hắn.
Dù sao đi nữa nàng cũng là Hoàng hậu do hắn sắc phong, dù có ngu xuẩn đi chẳng nữa thì vẫn là chánh thê, có nhất thiết phải làm khó một kẻ ngu sao?
“Bình thân”. Lúc lâu sau mới có một giọng nói trầm thấp vang lên lay động tiếng lòng của nàng.
Ưm, nàng không ngờ giọng nói của hắn lại dễ nghe như vậy.
Nói đến cũng buồn cười, nàng gả cho hắn hai năm nay trừ một lần gặp ở lễ sắc phong thì hai người không hề có bất kì quan hệ nào, ngay cả nói chuyện với nhau một câu cũng không có.
Ấn tượng trong đầu nhau có lẽ chỉ có một màn ở đại lễ sắc phong mà thôi.
Trong hậu cung sâu tựa biển, hàng trăm loại hoa đẹp đẽ, vô số người đẹp vây quanh hắn như thế làm sao hắn có thể để ý đến một hoàng hậu ngu dốt như nàng! A, rất tốt!
Cẩn thận thu hồi sự giảo hoạt, Lạc Quỳnh Anh vụng về bò dậy, khuôn mặt trắng trong thuần khiết không trang điểm, sau đầu chỉ cài một trâm phượng khảm ngọc đơn giản, bộ dáng khó coi không bằng cả một cung tỳ, phi tần nhỏ.
Nghiêm Tuyển híp mắt phượng nhìn Hoàng hậu đang khúc khích cười, lạnh lùng hỏi: “Sao ngươi lại mặc như thế này? Vì sao không thấy cung nhân tùy tùng đâu?”.
Những cung nhân kia thấy nàng ở hậu cung không có chỗ dựa, lại không được hoàng đế cưng chiều, càng không phải là người Kim Lương tất nhiên sẽ lạnh nhạt không phục vụ.
Nhưng mà những cái này không thể nói ra được bởi vì trong mắt Nghiêm Tuyển Lạc Quỳnh Anh là một đứa ngốc.
Mắt đẹp khẽ chớp mấy cái, Lạc Quỳnh Anh cười tủm tỉm trả lời: “Bệ hạ, cung nhân đến Ngự Thiện phòng chuẩn bị bánh ngọt cho ta rồi, hôm nay ta thích ăn Bách Hoa cao, bệ hạ có muốn ăn hay không?”.
Ta? Nghiêm Tuyển nghe thấy nàng xưng như thế thì mày kiếm nhíu lại. Đã vào cung lâu như thế mà vẫn không đổi xưng hô, cung nhân cũng không nhắc nhở, có lẽ là do nàng dễ bắt nạt nên mặc kệ.
Mắt phượng thâm thúy đánh giá kĩ người trước mặt. Năm đó nàng mới vào cung chỉ cười khúc khích, dung nhan trong trí nhớ đã phai đi. Hôm nay gặp lại, ngũ quan trong trẻo dịu dàng, da trắng như tuyết, cơ thể có vẻ gầy hơn so với những người cùng t