Địa Ngục Sâu Thẳm

Địa Ngục Sâu Thẳm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323205

Bình chọn: 8.5.00/10/320 lượt.

t cục cũng đi tới Hàn gia, đó là một tòa

nhà không lớn so với Vô địch sơn trang và Thích gia bảo viện, thực sự

không thấy choáng ngợp. Tiến lên gõ gõ cửa, không ai trả lời, ta cẩn

thận hướng khe cửa bên trong nhìn một chút, hình như thực sự có vẻ không có ai ở. Lấy chiếc chìa khóa Hàn Ti Nhược đưa cho ta ra, ta mở ra chiếc khóa thép trên cửa chính, chi nha một tiếng, ta đẩy ra cánh cửa.

Sân được quét tước rất sạch sẽ, dường như có người ở chăm sóc, ta quay

người đóng cửa lại, băng qua sân nhỏ, ta nhanh chóng đã tìm được cái thư phòng kia.

Mở phiến khắc hoa cửa gỗ kia ra, ta đã tìm ra được cái bình mỹ nhân có

vẽ hình ba quả đào. Ta đỡ lấy thân bình, vừa nhẹ nhàng xoay về bên trái, kẽo kẹt một tiếng, trên tường phía sau, một ô sách bỗng nhiên di chuyển rồi biến mất, lộ ra một cánh cửa.

Cánh cửa phía trong im ắng, đen kịt một mảnh, ta suy nghĩ một chút, cầm

lấy cái giá cắm nến trên bàn, đốt xong, cẩn thận từng li từng tí đi vào

trong.

Bên trong như là nơi chuyên biệt dùng làm kho hàng để gửi vật phẩm, chỗ

không lớn, bốn vách tường đều là các giá thập cẩm, vô số xiêm áo vài

thứ, ta cẩn thận kiểm tra hết từng chút một, không có gì quá lỗi thời,

tranh chữ cùng loại tương tự, không có gì đặc biệt làm người khác chú ý.

Dạo qua một vòng, rốt cục, ở dưới chân tường, ta phát hiện ra một cái

rương gỗ nhỏ đã tích dày hết một tầng bụi, trên vẫn còn khóa, thoạt nhìn hẳn là đã để ở chỗ này lâu ngày rồi, chiếu theo lời kể của Hàn Ti

Nhược, hẳn chính là cái này rồi; ta một tay ôm lấy cái rương, quay lại

đi ra ngoài.

Cái rương nhìn qua hoàn toàn bình thường, phỏng chừng một thời nửa khắc

cũng không tìm được chìa khóa, không có cách nào, chỉ có thể xử lý cứng

rắn.

Ta cầm con dao trong phòng bếp, thật sự cạy mở khóa đầu, lui ra phía sau vài bước, mũi dao nhẹ nhàng khều cái nắp một cái, lập tức búng cái rồi

mở ra. Tốt lắm, bên trong không có toát ra khói gì đó, cũng không có bắn tên ra, phỏng chừng không có nguy hiểm rồi, ta mới bắt đầu dò xét.

Mặt trong cái rương để một phong thư, một thanh đoản kiếm đè lên bên

trên.Ta c ầm lấy phong thư nhìn xem, cũng không thấy có viết tên người

nhận thư cùng người gởi thư, mân mê thử, bên trong dường như còn có giấy viết thư.

Giở ra nhìn, bên trong viết tràn đầy hai mặt giấy, nội dung dường như là chỉ đạo người nào đó đi đến nơi nào đó lấy vật gì đó. Người viết thư

hình như cũng không muốn bại lộ thân phận, không chỉ cố ý cải biến bút

tích, mà còn nói ngôn từ mập mờ, còn chen lấn một ít mật hiệu, liên tục

xem đến cuối cùng, ta bỗng nhiên phát hiện ra ký hiệu của một người rất

quen thuộc : một nét bút họa thành hình cây cỏ.

Cái này thế nào lại ở chỗ này, cái này rõ ràng là ký hiệu của phụ thân mà!

Còn nhớ rõ hồi nhỏ, ta đã từng thấy phụ thân vẽ một bức tranh sơn thủy,

nhưng không có kí tên, ta do hiếu kỳ còn cố ý hỏi ông; phụ thân chỉ vào

phía góc trên dưới bên phải bức tranh có một bụi cỏ nhỏ mà nói, cái này

chính là ký hiệu của ông, còn nói đùa mà căn dặn ta tuyệt đối không được nói ra ngoài! Ở thư phòng phụ thân có mấy bức tranh chữ phúc khác, ta

cũng tìm được cái bí mật ký hiệu này trong đó, có thể thấy được, phụ

thân đích thật là sử dụng cái ký hiệu này. Nhưng vì sao cái này lại xuất hiện ở đây chứ? Lẽ nào này phong thư là của phụ thân viết ?

Mới cầm lấy kiếm nhìn, ta càng kinh hãi! Thanh kiếm này ta cũng rất quen thuộc, vỏ kiếm bằng huyền thiết (*thép đen), có khắc vân vẩy cá theo

phong cách cổ xưa, da cá sấu quấn quanh trên hai mặt chuôi kiếm đều khảm rõ một khối bạch ngọc hình mặt trăng!

Bởi vì nhà ta cũng có một chiếc giống như vậy, nhưng mà bạch ngọc khảm

lên lại là hình mặt trời, nhà của ta chính là nhật kiếm, vậy cái chuôi

này chính là nguyệt kiếm rồi!

Nhưng chính là nguyệt kiếm của Mộ Dung gia vì sao lại ở chỗ này? Kỳ quái thật, nó không phải mới biến mất từ tháng trước ở Mộ Dung gia sao, vì

sao ba năm trước đây đã bị gửi ở Hàn Gia rồi?

Suy tư hết một hồi vẫn không nghĩ ra, ta quyết định trước đem hai vật

này mang đi rồi hãy tính sau! Thoáng sửa sang lại một chút xong, ta lén

lút đi khỏi.

Cưỡi trên lưng ngựa, ta nắm chặt nguyệt kiếm trong tay áo, rơi vào trầm tư. Nếu như cái này đích thực là phụ thân để ở Hàn gia, thì phụ thân

làm như vậy rốt cục là vì sao? Còn nữa, Hàn Ti Nhược rốt cuộc là thật sự không biết tình hình hay vẫn là thiết hạ cạm bẫy cho ta? Mục đích của

nàng ta ở đây là như thế nào?

Khiến cho ta lo lắng nhất vẫn là cái câu nói kia của Minh Ngự, lẽ nào

ông ta chuẩn bị đối phó với Vô Địch sơn trang? Nghĩ tới Vô Địch sơn

trang sẽ không tránh khỏi lại nghĩ đến ông ta, ai, bị Minh Ngự làm cho

ta đến thực sự hồ đồ rồi!

Vì sợ ông ta lại nhất thời chợt có ý nghĩ kiên quyết mang ta đi, ta còn

tranh luận với ông ta, nói càn hết một trận còn chưa hết, trong lời nói

này rốt cuộc có vài câu thật vài câu giả, ngay cả chính ta cũng không

phân biệt được rõ ràng. Muốn nói hận, từ sau lúc biết ta mẫu thân chính

tay giết phụ thân, ta đã không còn khả năng hận hắn nữa, đương nhiên ta

cũng không nghĩ tới muốn trả thù, mà chỉ l


Duck hunt