Địa Ngục Sâu Thẳm

Địa Ngục Sâu Thẳm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323051

Bình chọn: 7.5.00/10/305 lượt.

m tới tỷ.”

“Ám ư…” tTa quay đầu đi, không quên khẽ quệt mắt để dấu đi những giọt lệ đang tuôn rơi: “Tỷ làm sao có thể để liên lụy tới hắn? Nếu như để cho

hắn hi vọng rồi lại thất vọng thì không bằng nhân dịp này chấm dứt tất

cả. Tỷ thà rằng hắn thương tâm khổ sở một lần, hận tỷ cả đời, cũng không muốn hắn yêu tỷ một lần rồi lại thương tâm khổ sở cả đời.”

“Ti Nhược muội muội…” Ta thấp giọng gọi một tiếng: “Ngàn vạn lần mong

muội đừng giống tỷ, nhất định phải nắm chắc lấy những tháng ngày hiện

tại!”

Hàn Ti Nhược nắm chặt tay ta, dường như vô cùng nghẹn ngào: “Nhan tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi, muội nhất định sẽ chăm sóc thật tốt Ngạo Hành ca ca!

Muội không thể tin được tỷ lại có cảm xúc sâu sắc như thế đối với Minh

công tử. Nếu là Ti Nhược, chỉ sợ cũng không thể dễ dàng dứt khoát như

thế đâu!”

“Nhân sinh vô thường.” (*Câu này có thể hiểu là chuyện đời chuyện người

luôn thay đổi không lường trước được.) Ta than nhẹ một tiếng, lắc đầu

nói: “Ca ca của tỷ là người hiểu biết. Mặc dù có lúc huynh ấy khiến cho

người ta cảm thấy khó gần, nhưng đối với người mình thích, huynh ấy nhất định sẽ che chở cẩn thận. Ngoại trừ muội ra, tỷ chưa từng thấy hắn đối

xử với người con gái nào khác tốt như vậy.”

Khi nói ra những lời này, trong lòng ta thật sự có chút cảm giác ngổn

ngang đủ loại (*Bản gốc là : đủ ngũ vị: chua cay mặn ngọt), tuy là diễn

trò, nhưng cũng là từ cảm xúc của bản thân mà thốt ra thành lời.

“Nhan tỷ tỷ, tỷ đừng nói nữa…” Hàn Ti Nhược nhăn nhó kéo kéo tay ta, dù thế nào cũng là mối tình đầu của một thiếu nữ ngây thơ.

“A, Ngạo Hành ca ca bảo muội chờ huynh ấy ở thư phòng có chuyện muốn

nói. Nhan tỷ tỷ, tỷ cứ chuẩn bị trước đi nhé! Muội không quấy rầy nữa.”

Hàn Ti Nhược vội vàng cáo từ, lòng tràn đầy vui mừng.

Xem ra lần này không thể không đi, mặc kệ sự tình gì đang chờ ta ở Hàn gia, ta vẫn phải đến đó một lần!

Chỉ là, vừa muốn không làm Ám lo lắng, cuối cùng ta lại làm cho Ám lo lắng!

Về phần hắn, chỉ cần man trá với hắn, thuận lợi đi khỏi, ta sẽ rất vừa lòng !

Càng gần đến thời điểm đó, ta càng tự hỏi, tương lai ở phía trước của ta rốt cục sẽ đi về phương nào?



Ngoài dự liệu của ta, tất cả đều đặc biệt thuận lợi, hiện giờ ta đã

cưỡi trên lưng ngựa rồi, lợi dụng bóng đêm đi trước. Không khí ẩm ướt

mát rượi, trận mưa lúc chập tối đã đánh rụng không ít lá cây, móng ngựa

dẫm nát lên, phát ra tiếng tất tác. Tuy rằng biết rõ đợi ta ở phía trước chính là rất nhiều thứ không thể biết được, thế nhưng bây giờ, loại cảm giác khó có được này lại khiến cho thể xác và tinh thần ta đều tràn đầy thư giãn, loại cảm giác này gọi là “Tự do”.

Nhớ lại quá khứ ngắn ngủi của mình, nhân sinh của chính mình vẫn bị

khống chế trong tay người khác. Đầu tiên là nghe cha nói, làm thật tốt

một nữ nhi khôn khéo hiểu chuyện; sau đó là ca ca, làm thứ đồ chơi dịu

ngoan; lại sau đó, cậu ruột của ta – Minh Ngự cũng muốn thao túng ta. Ta rốt cuộc chưa từng chân chính thuộc về mình. Trước mặt người khác ta

phải bày ra bộ dạng của thiên kim tiểu thư, sau lưng ta phải bày ra vẻ

ngoan ngoãn động lòng người, dần dà, thậm chí ngay cả bộ dạng ban đầu

của mình, ta cũng đã quên hết. Thật giống như ma quỷ phủ thêm lớp da

người trong tiểu thuyết thần tiên ma quái kia, bên trong với bên ngoài

căn bản là của hai thân thể hoàn toàn khác nhau. Thế nhưng hiện giờ, rốt cục ta đã giữ lại được ý chí hành động của mình, trái tim của ta tự do, cơ thể của ta cũng tự do ! Tuy rằng ta cũng không từng tự đi quá xa

khỏi nhà một mình, nhưng may là, cảm giác của ta về phương hướng cũng

không tệ lắm. Mấy hôm nay Hàn Ti Nhược đã giảng giải cho ta nhiều lần

đường đi đến nhà nàng ta rồi, còn vẽ một bản đồ tường tận, ta cũng đã

nhớ kĩ một cách chắc chắn, cho nên, chuyện này không đủ để trở thành

chướng ngại vật của ta. Ta không dám đi quá nhanh, bởi vì khả năng cưỡi

ngựa của ta không thành thục, chẳng qua là khi còn nhỏ, cha đã dạy ta,

thật sự tự cưỡi ngựa một mình cũng chính là lần đầu tiên.Vì sợ bị phát

hiện, ta cố gắng tránh đi đường lớn, ánh trăng sáng ngời khiến cho việc

ta gấp rút lên đường trong ban đêm cũng không phải rất khó khăn. Ta vẫn

không dám ngừng lại, chỉ vẫn luôn luôn tiến về phía trước, mãi cho đến

khi phía chân trời hơi hiện ra màu trăng trắng.

“Vị công tử này, dừng dừng bước đã, uống chén trà ăn chút điểm tâm sáng

đi.” Ông chủ quán ven đường niềm nở bắt chuyện, nói với ta.

Chạy một đêm trên đường quả là mệt mỏi, ta xuống ngựa, ngồi xuống.

“Công tử, cậu đi đường suốt đêm sao? Đi đến đâu vậy?” Ông chủ vừa giúp ta châm trà vừa hỏi.

“A, ta đi Tây Nguyên hỏi thăm sức khỏe một vị bằng hữu.”

« Ai ui, vậy thật đúng là trùng hợp, phu nhân tôi chính là người Tây

Nguyên, cậu tìm vị nào vậy, nói không chừng có khi bà ấy biết đấy ! »

Ông chủ nhiệt tình nói.

“A, bà ấy có biết Hàn Trực – Hàn đại hiệp không?”

“A, cậu tìm Hàn đại hiệp hả! Vậy thì cậu hỏi đúng người rồi, tôi cũng

biết ông ta rõ lắm, phu nhân của tôi vốn được thuê làm giúp việc ở nhà

ông ta mà, cháu gái đằng ngoại của tôi trước đây còn đã làm nha hoàn

t


Old school Easter eggs.