
c nhi nhé…” Hàn
Ti Nhược lại tiến thêm một bước sát vào người ca ca: “Ngạo Hành ca ca,
Nhược nhi hơi nhức đầu. Huynh dẫn ta đi nghỉ được không?”
“ Được, có nặng lắm không? Có muốn tìm một đại phu xem bệnh hay không?” Ca ca hỏi ân cần.
“A, khỏi phải phiền phức, chỉ cần Ngạo Hành ca ca ở bên cạnh muội thì
tốt rồi!” Hàn Ti Nhược giống như một đóa hoa thố ti (*hoa thỏ tơ, ta ko
biết là loại hoa gì nữa), quấn lấy cánh tay ca ca, vẻ thẹn thùng.
Lúc này, dù ta ngu ngốc cũng nhìn ra được, hiện giờ trong mắt ca ca chỉ
có nàng ta. Cũng khó trách, cô bé con trìu mến chọc người thế này, đổi
lại là ta, ta cũng không có cách nào kháng cự lại, Thích Hồng Vân cũng
chỉ có thể chịu thua!
Thích Nghiêm Phong vẫn không nói gì, thờ ơ nhìn mọi chuyện đang diễn ra.
Ta cắn môi: “Thích bá bá, vậy Tử Sa cáo lui trước!”
Ông ta gật đầu mỉm cười nói với ta: “Đi đi ! Đi chơi vui vẻ nhé ! »
Ta xoay người đi ra khỏi phòng, khi đi qua bọn họ, ta không hề ngẩng
đầu, mặc dù hiểu rõ biểu hiện của mình hôm nay chỉ có thể hình dung là
cực kỳ mất hình tượng, thế nhưng đó là bởi vì ta không muốn diễn vai
muội muội tốt!
« Sao vậy? Thân thể không thoải mái ư? » Ám cũng đi ra theo.
“Ngươi nhìn xem!” Ta ngẩng đầu, quay sang Ám vừa cười vừa nói: “Ngày hôm nay trời thật là xanh ghê!”
Hoa anh đào thật rực rỡ, đúng như lời Thích Nghiêm Phong nói, thật là đẹp!
Vài cánh hoa nhẹ nhàng rơi trên mặt nước, làm mặt hồ gợn sóng lăn tăn.
“Ám, tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân phải không?” Ta vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa mềm mại.
“Chẳng hạn như, vì sao ngươi lại đối xử với ta tốt như vậy? Chẳng hạn
như vì sao ca ca lại đối xử với nàng ấy tốt như vậy? Chẳng hạn như…” một trận gió thổi tới, làm rơi một trời mưa hoa, ta không khỏi nhìn ngây
ngốc.
“Ừ, có nguyên nhân và có kết quả, thực sự là tuần hoàn, đây là ý trời.” Ám bình tĩnh nói.
“Nếu như chiếu theo lời nói đó, liệu ta có quyền được biết những nguyên nhân kia hay không?” Ta xoay người, nhìn vào mắt Ám.
Đôi mắt Ám luôn trong suốt, giống như là mặt nước tĩnh lặng: “Nàng muốn biết cái gì?”
“Ta muốn biết tất cả!” Ta nhẹ giọng nói.
“Tất cả sao? Nàng thật sự có lòng tham.” Ám xoay người quay lại: “Có rất nhiều chuyện không phải chuyện tốt, kỳ thật có lúc, không biết nguyên
nhân sự việc thì hạnh phúc hơn!”
“Nhưng mà ta không muốn chết mà vẫn mơ hồ không hiểu !” Ta vượt đến trước mặt Ám, khăng khăng muốn biết đáp án.
Đột nhiên, ta phát hiện, trong mắt Ám, lại có sự chịu đựng thống khổ không nguôi.
“Ám ~~” ta không khỏi đưa tay lên xoa hai gò má Ám: “Làm sao vậy?”
“Tử Nhi ~~~” Ám bắt lấy tay của ta, thở dài nói: “Không nên ép ta!”
“Để cho ta biết nguyên nhân thật sự lại khiến ngươi thống khổ như vậy sao?” Cơ thể của ta bắt đầu run rẩy.
Ánh mắt Ám phức tạp nhìn ta, bỗng nhiên ôm ta vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ta.
Vì sao mỗi lần nghe tiếng tim đập của Ám, ta lại đều có một loại cảm giác an tâm chứ?
“Tử Nhi, nàng chỉ cần biết một việc, ta vĩnh viễn cũng không làm thương
tổn nàng, nàng phải tin tưởng ta! Đợi đến thời điểm thích hợp, tự nhiên
nàng sẽ biết tất cả mọi việc!” Âm thanh Ám dường như đang kiềm chế điều
gì đó.
“Hai vị thật là có hứng thú!” Một thanh âm châm chọc nói.
Ta lắp bắp kinh hãi, tránh cái ôm của Ám.
Ca ca, mặt âm trầm, đứng ở nơi đó nhìn chúng ta.
“Lại đây!” Ca ca lạnh lùng nói với ta.
Ta theo bản năng lui về phía Ám.
“Lại đây!” Giọng nói ca ca rõ ràng mang theo sự tức giận.
Ta cắn môi, trong đầu không biết nên làm thế nào, song trong đầu lại
hiện ra cảnh tượng vừa rồi ca ca cẩn thận che chở cho Hàn Ti Nhược: “Ta
còn muốn ở lại xem hoa một lát nữa!” Lần đầu tiên ta làm trái lời hắn.
“Lại đây!” Hắn đưa tay về phía ta!
Chỉ một động tác này thôi, cơ thể của ta tự nhiên có phản ứng!
Ca ca vừa lòng lôi kéo tay ta, liếc mắt nhìn Ám một cái: “Minh công tử
nếu có nhã hứng thì ở lại chỗ này tiếp tục ngắm hoa nhé! Xá muội bệnh
nặng mới khỏi, ta mang nàng trở về nghỉ ngơi trước, ngươi tự nhiên đi.”
Nói xong, hắn nắm ta xoay người rời đi.
Ám, không nói gì, chỉ nhìn ta, trong ánh mắt mang vẻ thống khổ, chỉ nhìn ta mà thôi.
“Ám, để ta đánh đàn cho ngươi nghe ~~~~” ta vội vàng quay đầu lại, nói
lộn xộn một câu như vậy, ta không muốn thấy vẻ mặt Ám như thế!
Tay ca ca bỗng dưng nắm chặt, ta nghe thấy đến tiếng cười trầm thấp sung sướng của Ám vọng tới từ đằng sau.
Ca ca gần như là túm lấy tay của ta, kéo ta vào trong lòng.
“Đau quá! Ngươi buông tay!”
“Đau, ngươi còn biết đau sao? A!” Ca ca châm chọc nói: “Giữa ban ngày
ban mặt ôm ấp người khác, ngươi có biết mình đang làm cái gì hay không?”
“Ngươi có tư cách gì nói ta, ngươi không phải cũng cùng người con gái
khác ôm ấp nhau sao!” Ta không nhịn được phản bác lời hắn nói.
“Đó là phụ thân nàng nhờ ta chăm sóc nàng.”
“Phụ thân nàng không có bảo ngươi chăm sóc nàng như vậy!” Ta phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, hoàn toàn không đếm xỉa đến!
Trên mặt ca ca đột nhiên hiện ra một vẻ mặt kỳ quái, hắn cũng không
buông ta ra, ngược lại đem hai tay của ta vặn ra sau lưng ta, như vậy,
ta cũng chỉ có