
có nhiều
xuất sắc, nhưng khí chất trong trẻo lạnh lùng cũng đủ đoạt mắt của người khác,
không có chút tranh cãi nào được bầu làm lớp phó văn nghệ.
Mà Bình Phàm là tiểu bùn bên cạnh lớp phó văn nghệ.
Bùn cùng hoa[8'>, mặc dù chức năng cùng trình độ được
hoan nghênh không giống nhau, nhưng vẫn như cũ có thể song song hưởng ứng lời
kêu gọi. Là chủ nghĩa xã hội khoa học công cuộc thêm gạch tăng ngói nha, Bình
Phàm an ủi mình như vậy, chưa từng sinh ra ghen ghét hay uất ức gì với Phương
Nhan.
Nếu như không phát sinh chuyện kia, có khi bây giờ các
cô vẫn là bạn tốt.
Trong văn phòng, Bình Phàm vừa gặm chocolate, vừa nhớ
lại hồi ức.
Khí trời hơi nóng, chocolate có chút mềm ngấy, điểm
nóng chảy quá thấp, chỉ có 36 độ đã không giữ vững được tư thái vĩnh cửu hoàn
mỹ.
Xem ra, thứ gì tốt cũng không lâu dài, nhưng mà, cũng
chính vì thế mới làm cho người ta cảm thấy đẹp.
Giống như hai lần tiếp xúc với Doãn Việt, mặc dù kết
cục có chút đột nhiên ngừng lại, nhưng vẫn là một bông hồng nhỏ trong lịch sử
xem mặt ảm đạm, như vậy là đủ rồi.
Bình Phàm là một cô gái tốt.
Đồng thời, người giới thiệu xem mắt cũng nhiệt tình,
vừa mới nghỉ ngơi hai ngày, lại có người tìm đến cửa.
Lần này là cô giáo Lưu cùng nơi làm việc, nổi danh với
chuyện luôn lấy bát quái làm nhiệt tâm, thấy bốn bề vắng lặng liền nhanh chóng
bước đi thong thả đến trước mặt Bình Phàm, lấy giọng trầm thấp nói: "Cô
giáo Mộ, gần đây cô có đối tượng rồi đúng không? Lần trước nhiều người thấy có
một thanh niên anh tuấn lái xe tới đón cô tan làm, ôi chao, phát triển đến đâu
rồi?"
Bình Phàm cả kinh thiếu chút nữa bị một ngụm chocolate
sặc chết.
Lải nhải đến lải nhải đi, cô - một tiểu sói cái ngay
cả mùi vị con dê non Doãn Việt kia còn chưa nếm được, cả người đang ngứa ngáy
đây này, nhưng vậy thì sao?
Bình Phàm quyết định, kiên quyết không thể để cho
chuyện xấu này truyền ra ngoài, nếu không mọi người còn tưởng Doãn Việt đá mình!
Nhãn châu - xoay động, thành thực mà nói số lần nói
dối trong đời của Bình Phàm chỉ đến con số n (n<10 ).
"Không phải, người đó là em họ của tôi."
Bình Phàm yên lặng nói xin lỗi, bạn học Doãn, thật xin
lỗi, chiếm tiện nghi Hmm.
"Thì ra là em họ à, ôi chao, anh ta đã có chủ
chưa? Vừa hay tôi có một đứa con gái của em họ, có thể thành một đôi hay
không?" Cô giáo Lưu không muốn để nước phù sa Doãn Việt chảy ra ruộng
ngoài.
"Có, có con luôn rồi." Bình Phàm nói một câu
chặt đứt tình duyên giữa mặt than và con gái em họ.
"Thật đáng tiếc..." cô giáo Lưu đành trơ mắt
nhìn nước phù sa Doãn Việt chảy vào ruộng nhà xí.
Nhưng sau đó, ánh mắt lại chuyên chú dán lên người chị
họ của nước phù sa.
Lay qua lay lại, Bình Phàm nghe giới thiệu vắn tắt
khái quát từ cô giáo Lưu như thế này.
Thành đông có một nam chưa lập gia đình, thân gia
trong sạch, năm nay mới hai mươi tám, nhân viên ngân hàng, tiền đồ rộng mở, một
nhân tài, dường như là một người ưu tú.
Anh độc thân, tôi độc thân, vậy thì quá hay.
Tính tình cô giáo Lưu rất nôn nóng, lo rèn sắt phải
rèn lúc còn nóng, xem mắt sớm sắp xếp, lúc này đã hẹn với người kia rồi, sau
khi tan làm sẽ gặp mặt.
Bình Phàm ngăn không được, chỉ có thể trước khi tan
làm chạy về nhà, nhanh chóng tút lại bản thân, nhìn thời gian đã không còn sớm,
lập tức ra cửa, chạy nhanh đến nơi xem mắt.
Mẹ già đại nhân lúc này vừa vặn gọi điện tới muốn cô
về nhà ăn cơm. Bình Phàm một tay cầm điện thoại, một tay cầm chìa khóa, vừa cúi
đầu khóa cửa, vừa hướng về cái loa bên kia giải thích: "Mẹ, không được,
giờ con phải đi xem mắt... Không phải Doãn Việt, là một nhân viên ngân hàng, 28
tuổi, nghe nói cũng không tệ... Con không phải chân đạp hai thuyền... Ai da~,
giờ nói không rõ ràng được, buổi tối về nói sau."
Cúp điện thoại, cửa chống trộm khóa kỹ, xoay người,
Bình Phàm nhìn thấy một người thân.
Em
họ vừa mới quen —— Doãn Việt.
Trong lòng Bình Phàm căng thẳng, thiếu chút nữa không
thở được, may nhờ chúa Jesus Phật tổ cộng thêm ba đại biểu Mác – Ăngghen phù hộ
mới có thể sống sót.
Nhưng đối mặt với đồng chí Doãn Việt thường xuyên chơi
trò ngạc nhiên này, da đầu Bình Phàm vẫn tê tê dại dại.
Gì kia, không phải đã đưa địa chỉ Phương Nhan cho hắn
rồi sao, vì sao còn xuất quỷ nhập thần như vậy, cảnh sát hù chết quần chúng
nhân dân cũng phải đền mạng đó.
Bình Phàm dựa lưng vào vách tường, nuốt nước miếng,
trong lòng trấn an bản thân: không có chuyện gì không có chuyện gì, mình là
đảng viên, hắn nhất định không dám động tới mình.
Trong hành lang có chút tối, ngũ quan Doãn Việt phảng
phất mơ hồ trong không khí, chỉ nghe giọng nói không rõ tâm tình truyền tới:
"Em họ đã có con rồi là ý gì?"
Nghe vậy, đầu Bình Phàm "Oanh" một tiếng nổ
tung, cô hiểu, lần này mình gặp hạn rồi, xem như có đúng hạn nộp Đảng phí cũng
không còn người có thể cứu được.
Việc cấp bách giả bộ ngu.
"A? Cái gì?" Rất ngu rất ngây thơ.
"Vừa rồi anh tới nhà trẻ tìm em, nhưng nghe đồng
nghiệp của em nói chị họ của anh —— em tan làm trước, còn hỏi con anh mấy tuổi
rồi." Mặt than tiếp tục.
Giả bộ ngu