
Lô Lợi
Lợi về nước, người đầu tiên biết tin không phải là Chu Nam, mà là Thẩm Đông Tam
– bạn gái hiện tại của anh. Lúc lên máy bay, Lợi Lợi đã chủ động gọi cho Chu
Nam nhưng anh không nghe máy. Thế nên cô chủ động nhắn tin cho anh: Em
về nước rồi, hôm nào gặp nhé. Lợi Lợi.
Thực ra
Thẩm Đông Tam chỉ vô tình đọc được tin nhắn đó chứ không có ý xâm phạm đời tư
của anh. Chu Nam hay có thói quen vứt điện thoại bừa bãi trên giường, sáng ngày
ra lại vội đi làm nên anh quên béng mất vật bất ly thân ấy. Vừa đặt chân đến
văn phòng, Chu Nam sực nhớ ra là để quên điện thoại ở nhà nên gọi cho cô, bảo
cô khi nào dậy thì đem điện thoại đến công ty giúp anh. Chu Nam là nhân viên
chủ chốt của một công ty IT, không có điện thoại thì coi như cả ngày hôm ấy
chẳng làm ăn được gì. Thẩm Đông Tam cuộn mình trong chăn, ậm ừ mấy tiếng rồi uể
oải gác máy. Từ nhà vệ sinh bước ra, cô vừa kịp nghe thấy tiếng điện thoại réo
lên lần cuối rồi tắt ngúm, liền sau đó là tiếng chuông báo tin nhắn. Cô mắt nhắm
mắt mở tò mò mở tin nhắn ra xem, rốt cuộc vì thế mà cả buổi chiều đứng ngồi
không yên, như bị mắc xương cá trong họng. Đến trưa, Chu Nam gọi điện giục cô
mang điện thoại đến, cô miễn cưỡng ậm ừ mấy câu rồi mặc áo khoác chuẩn bị ra
ngoài. Cứ nghĩ đến tin nhắn của Lợi Lợi là cô lại thấy khó chịu trong người,
bực bội xóa luôn cả tin nhắn lẫn cuộc gọi nhỡ trong máy Chu Nam.
Cuộc
gọi nhỡ mang mã số sân bay, cô đoán có lẽ Lợi Lợi gọi cho Chu Nam khi đang ở
trên máy bay. Chưa xuống máy bay đã gọi điện, đúng là tình cũ không rủ cũng
đến, Đông Tam vừa xóa tin nhắn vừa bực bội nghĩ thầm.
Lúc cô
nhìn thấy Chu Nam, anh đang đi cùng mấy người đồng nghiệp, Đông Tam chờ một lúc
thì thấy anh chào mọi người rồi chạy về phía cô.
Anh có
cuộc gọi nào không? – Nhận điện thoại từ tay cô, Chu Nam hỏi.
-Không.
– Đông Tam trả lời dứt khoát.
-Ừ! –
Chu Nam kéo cô đi, hình như cũng không có ý nghe câu trả lời của cô. – Đi thôi,
đi ăn cơm đã.
Đông
Tam khum tay che nắng, nhìn ra xa. Cô thở dài, bâng quơ nói:
-Kỳ
nghỉ của em sắp hết rồi, bao giờ anh mới có thời gian rảnh đây?
Hình
như bước chân của Chu Nam có chút ngập ngừng. Anh không nói gì, đi thêm một
đoạn, anh mới kéo tay cô lại, nói khẽ:
-Dạo này
anh hơi bận, Tam Tam, đợi thêm một thời gian nữa chúng ta đi du lịch được
không? Vân Nam, Đôn Hoàng, chúng ta sẽ đi bất cứ đâu mà em muốn.
Ánh
nắng chói chang dường như đang xâm lấn dần mọi thứ xung quanh. Đông Tam thu ánh
mắt, lồng ngực như bị bóp nghẹt, cô mải miết cúi đầu đi một lát, sau mới gượng
cười trả lời:
-Không
sao, chuyện đó để sau cũng được. Mai em có việc phải về trường, anh đừng quên
điện thoại ở nhà nữa đấy.
Chu Nam
xoa đầu cô, dưới ánh nắng lấp lánh, anh hôn phớt lên má cô bạn gái:
-Tam
Tam, qua đận này, anh nhất định sẽ chiều theo ý em.
Dân IT
luôn là như vậy, không có ngày cũng chẳng có đêm, ai cũng như phát cuồng vì
công việc. Nhiều lúc Đông Tam tỉnh dậy, nhìn ra ngoài trời đã tang tảng sáng,
vậy mà Chu Nam vẫn đang miệt mài gõ bàn phím bên ngoài phòng khách. Đông Tam ít
khi thay ga trải giường bởi cô muốn lưu giữ thứ mùi nồng nồng ấm ấm của Chu Nam
mỗi khi anh không nằm cạnh cô.
Đông
Tam giật mình tỉnh giấc,bên ngoài mặt trời đã nhô cao, Chu Nam vẫn nằm bên cạnh
cô, khẽ chép miệng ngái ngủ. Cô nhìn gương mặt trẻ con của anh, không kìm được
cúi xuống hôn nhẹ rồi lẹ làng ra khỏi giường.
Bữa
sáng đã chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh, cô thay quần áo, soạn tài liệu, đang chuẩn
bị ra khỏi nhà thì bỗng nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn quen thuộc của Chu
Nam. Ngần ngừ hồi lâu, cô mới quay lại, cầm điện thoại của anh lên.
Bảy
giờ tối, chỗ cũ. Nhất định anh phải đến. Lợi Lợi.
Thẩm
Đông Tam cảm giác như máu nóng đang bốc ngùn ngụt lên tận đỉnh đầu. Thật không
biết xấu hổ. Tay cô run lên. Hạng đàn bà vô liêm sỉ, đã chia tay rồi mà vẫn còn
bám theo người ta, rốt cuộc là muốn giở trò gì đây? Cô không do dự mà xóa luôn
tin nhắn, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi đặt lại đầu giường. Chu Nam
vẫn ngủ say sưa. Hôm qua anh thật sự rất mệt.
Cả
ngày, Đông Tam đứng ngồi không yên, đến 5 giờ chiều thì cô không chịu nổi nữa
bèn mở máy gọi điện cho Chu Nam. Đầu dây bên kia vọng lại tiếng ồn ào xen lẫn
giọng nói ậm ừ của Chu Nam. Anh hỏi cô có việc gì.
Cô ồ
lên một tiếng, tỏ vẻ ngạc nhiên:
-Sao ồn
thế anh đang ở ngoài à?
-Vừa
mới họp xong. – Giọng anh lộ rõ vẻ mệt mỏi – Gì thế em?
-Tối
nay anh có việc gì không? – Đông Tam tần ngần dò hỏi – Giáo sư có chút việc nhờ
em, nên em có thể không về nhà được.
-Không,
thế em đi cẩn thận nhé, hôm nay anh hơi mệt, chắc về ngủ sớm thôi. Anh sẽ nhớ
em lắm.
Chất
giọng ngọt ngào thường có của vùng sông nước Giang Nam làm Đông Tam dịu lòng,
suýt nữa cô đã mặc kệ lời dặn của giáo sư để chạy ào về bên anh. Cho dù lúc này
quan hệ giữa họ nảy sinh nhiều bất ổn, nhưng cô vẫn không muốn đánh mất vị trí
của mình trong trái tim anh. Thêm vài ba lời dặn dò âu yếm, Chu Nam mới vội vã
tắt điện thoại. Nhìn vẻ bất an trên mặt cô bạn học, Chu