Polly po-cket
Đen Trắng

Đen Trắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325463

Bình chọn: 10.00/10/546 lượt.

cục vẫn có chút hứng thú. Nhận ra là đó

là người của Lương gia đang động tay bắt nạt người khác, vì thế anh gọi

một cuộc điện thoại đến Lương gia, thản nhiên nói mấy câu muốn họ buông

tha cho trường hợp kia, đối phương lập tức tận lực cam đoan sẽ không

tiếp tục động đến cô gái kia nữa.

Ngắt điện thoại, anh khẽ nhếch môi.

Bèo nước gặp nhau, [1'> như vậy xem như anh cũng rất tốt với cô rồi,

ít nhất cô nhất định có thể tiếp tục sống, về chuyện cô sẽ sống tiếp như thế nào, không phải chuyện của anh. Đương nhiên, anh có thể cứu cô,

nhưng lý do quan trọng hơn chính là, vài ngày nữa sẽ là ngày giỗ mẹ của

anh, anh không muốn nhìn thấy máu trong mấy ngày này.

[1'> Nguyên văn: “Bình thủy tương phùng”: lấy từ ý thơ của thi hào

Vương Bột đời Đường. Đi khắp nhân gian, ngoảnh lại đã thấy sông núi đổi

dời, non cao thành biển rộng, người trên đời cũng chỉ như bèo trên nước

gặp nhau, cần chi phải câu nệ.


Một cô gái xa lạ không có gì đặc sắc, Đường Dịch không có hứng thú

nhìn lại lần nữa, nâng để khởi động động cơ, anh chuẩn bị rời đi.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, bỗng anh nghe thấy giọng nói của cô, nghe

thấy cô vừa khóc vừa nói:“Mẹ tôi còn ở bên trong, để tôi đi vào được

không……”

Tay đang khởi động động cơ đột nhiên dừng lại, anh giương mắt nhìn về phía cô.

Lúc này anh mới thấy rõ biểu tình của cô là bi thương đến mức nào.

Anh vốn nghĩ rằng cô chỉ vì sợ hãi mà khóc, nhưng không thể ngờ rằng hóa ra mẹ cô vẫn còn ở bên trong đám cháy lớn đó?

Anh không nhịn được mở cửa xe.

Không xuống xe, tay vịn trên cửa xe, giống như có dự cảm, chỉ cần

quyết định xuống xe, thì cả đời này anh và cô sẽ gắn liền với nhau cùng

một chỗ.

Anh nhìn cô, cảm thấy cô thật giống mình hồi nhỏ, đơn thuần muốn vọt

vào đám cháy, đơn thuần muốn đến bên mẹ, điều duy nhất không giống nhau

chính là, cô chỉ có bi thương, chỉ có khổ sở, chỉ có tuyệt vọng, cô đơn

nhưng không có hận.

Tại sao có thể không hận được?

Anh không chuyển mắt chăm chú nhìn cô rất lâu, cuối cùng rốt cục cũng xác nhận một chuyện không thể tin được: Cô không có biểu tình oán hận.

Bị tra tấn đến nước này, cô vẫn không hận ai. Không giống anh, kể từ

ngày mẹ anh qua đời, từ đó anh đã học được tất cả thủ đoạn bạo lực.

Khởi điểm như nhau, nhưng cuộc sống lại hoàn toàn tương phản. Anh

thành màu đen thấu xương, còn cô vẫn trắng trong thuần khiết như dòng

suối mát.

Đường Dịch cười rộ lên không thể nghĩ gì nữa.

Anh không nghĩ tới, anh còn có thể gặp được, một người thẳng thắn đơn thuần như cô.

Anh cười rộ lên, rốt cục xuống xe, đẩy tay đóng cửa xe, đồng thời

chậm rãi lôi ra khẩu súng luôn mang theo người, vững vàng nạp súng, sau

đó, từ từ giơ lên.

Lần đầu tiên, vì một cô gái, anh mở súng.

Nhớ rõ hai năm trước, vì cái chết của bố mà anh đại mở sát giới, từ

nay về sau thế lực của Đường gia ngày càng lớn mạnh. Tiệc rượu vào ngày

chấm dứt báo thù, cuối cùng anh lặng lẽ rời đi, đứng trên tầng thượng

của khách sạn, mặc cho gió lạnh gào thét trên người mình.

Đường Kính âm thầm đứng sau anh, anh không nhịn được lên tiếng, là hỏi Đường Kính, càng như là tự hỏi mình–

Đường Kính, tại sao chúng ta có thể cô độc đến nước này.

Mỗi người đều trở thành một quốc gia, tự mình thiết lập tất cả mọi thứ.

Một người muốn tiếp cận một người khác, sẽ phải trả một giá đắt, nhẹ thì bị thương, nặng thì chết.

Không ai có thể khiến anh tin tưởng, cũng không có ai có thể mãi tin thưởng anh.

Anh đang phải trả giá đại giới của mình, Đường Kính.

Ngay cả một cao thủ trên bàn đàm phán như Đường Kính, vào giây phút

đó cũng không thể nói nên lời gì để an ủi anh. Đường Dịch đã đi quá xa,

quay đầu không còn thấy bờ nữa, máu dính đầy tay, người ngoài nhắc tới

tên này, trừ bỏ run sợ vẫn là run sợ. Anh không yêu được ai, cũng không

có người nào dám yêu anh.

Ở trên cao không khỏi rét vì lạnh.

Cho đến khi anh gặp được một người tên là Kỉ Dĩ Ninh.

Chính là cô gái đơn thuần không có gì đặc sắc này, chính là một cô

gái khi bị người ta bắt nạt cũng không biết ôm hận đó, đã làm sự ôn nhu

trong lòng anh sụp xuống, hoàn toàn sụp đổ tạo ra một khe hở cho một

người, hoàn toàn có thể đưa cô tiến vào.

Từ đó, lòng anh đã định, dịch hướng về phía Dĩ Ninh.

Vào lúc chạng vạng ngày hôm đó, anh đã cứu cô về, Đường Kính biết

chuyện và chạy tới, thấy Thiệu Kì Hiên đang băng bó vết bỏng cho anh,

Đường Kính không nhịn được liền hét lên: Anh điên rồi sao?! Giết nhiều

người như vậy, đưa một cô gái không quen biết vào đám cháy, sau đó anh

lại bế cô ấy đi ra, đầu óc anh đang nghĩ cái gì thế hả?! Không sợ hai

người đều bị chết cháy trong đó hay sao?!

Anh nở nụ cười như không có chuyện gì, nói: Anh có kinh nghiệm, vào

lúc đó mà không để cô ấy đi vào, thì cô ấy sẽ hối hận cả đời.

Tựa như anh, trước đây muốn vọt vào biển lửa để cứu mẹ, lại bị tất cả cấp dưới của Đường gia cản lại, từng bước từng bước đều giữ chặt anh,

nói, Dịch thiếu, rất nguy hiểm, chúng tôi tuyệt đối không cho thiếu gia

vào.

Từ đó về sau anh đã thương tiếc cả đời.

Sắc mặt Đường Kính thay đổi, nhắc nhở anh: Cô ấy chỉ là một cô