
vật trên tay Ngô Chấn Phong, không nhịn được, cười bò lăn bò càng. Một số
bác sĩ trẻ có mặt trong văn phòng lúc đó cũng đang cười sặc sụa.
Trình
Vũ Phi ở ngoài hành lang nghe thấy tiếng cười đùa trong văn phòng, liền bước
vội đến mở cửa, “Sao thế? Có phải tôi đã bỏ lỡ gì rồi không?”
Tiểu Hà
cười đến nỗi mỏi cả miệng không nói được, dù gì cũng là đàn ông, bác sĩ Tiểu
Hoàng lanh lẹ đáp lại câu hỏi của bác sĩ cấp trên, “Có người tặng bác sĩ Ngô
quà, là…ha…ha…là một chiếc áo ngực…”
Tặng
Ngô sư huynh áo ngực? Trình Vũ Phi kinh ngạc quay sang, nhìn thấy sư huynh đang
ngượng ngùng, quả nhiên chiếc áo ngực anh đang cầm trên tay rất đẹp, rất khêu
gợi, trên hai cúp ngực tinh xảo thêu hai móng vuốt chó sói đầy lông lá.
Trình
Vũ Phi nhịn không được cười ngặt nghẽo, “Sao thế sư huynh? Có phải anh giở trò
với ai bị bắt tại trận không, nên tặng thứ này để chế nhạo anh?”
“Sao
thế được? Sư huynh của em là người quang minh chính đại, chắc chắn có người nào
đó muốn chơi anh, nhưng cây ngay không sợ chết đứng! Cái gã Dư Nhân Kiệt này là
ơi cơ chứ? Thật quá bỉ ổi!” Sư huynh tức giận nghiến răng.
“Dư
Nhân Kiệt? Trời ạ! Hôm nay là ngày 1 tháng 4! Là ngày Cá tháng tư! Có người
muốn đùa với anh thôi…” Trình Vũ Phi cuối cùng vỡ lẽ, “Nhưng mà sao lại tặng
thứ này? Chắc chắn có ý gì đó đúng không sư huynh?” [1'>
[1'> Trong tiếng Trung,
Dư Nhân Kiệt đọc cùng âm với ngày Cá tháng tư
“Bác sĩ
Ngô chẳng phải là vị thánh tình yêu với bộ ngực vạm vỡ đấy ư…” Một người nào đó
lên tiếng khiến cả phòng cười rộ lên.
Trình
Vũ Phi giờ mới vỡ lẽ, sư huynh trước nay đều rất mềm mỏng với mọi người, nên
thường bị các bác sĩ khác trêu chọc, xem ra bọn họ âm mưu cùng nhau nghĩ ra trò
trêu đùa này, bày tỏ lòng kính mến đối với vị thần có bộ ngực vạm vỡ này.
Tô Nhất
Minh vẫn xuất quỷ nhập thần, mấy ngày liền không ai tìm được anh, nghe đâu ra
nước ngoài rồi. Buổi trưa Trình Vũ Phi nhận được một cuộc điện thoại bí ẩn, người
đàn ông trong điện thoại gằn giọng nói: “Cô là bác sĩ Trình Vũ Phi đúng không,
cô có biết Tô Nhất Minh đang làm gì không?”
Trình
Vũ Phi ngờ vực, “Anh là ai?”
“Tôi là
ai không quan trọng, quan trọng là người đàn ông bên cạnh cô không đáng tin.
Tôi có một tấm hình, lát nữa về sẽ cho người đưa đến cho cô.”
“Rốt
cuộc anh là ai?”
Trong
điện thoại chỉ nghe tiếng tút tút, người bên kia đã cúp máy.
Đây là
trò đùa ngày Cá tháng tư? Hay là…Tô Nhất Minh đã đắc tội với ai đó trong làm
ăn? Hay là…tai bay vạ gió? Trình Vũ Phi cảm thấy không vui.
Sư
huynh mở cửa bước vào đưa cho Trình Vũ Phi một lá thư, “Vũ Phi, vừa nãy có một
người đàn ông nhờ anh đưa cho em cái này, mở ra xem đi, chắc chắn là tiền bồi
dưỡng của bệnh nhân.”
Tiền
bồi dưỡng? Trình Vũ Phi hừ một tiếng, là một bác sĩ khoa cấp cứu, cô không mong
lập được công trạng, chỉ mong không có sai sót gì, đâu có dám mong tiền bồi
dưỡng. Hơn nữa, làm gì có chuyện tặng tiền mà nhờ người đưa.
Vừa mở
phong bì, cô cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Quả nhiên là một tấm hình, trong hình
Tô Nhất Minh đang ôm một người phụ nữ, điệu bộ rất thân mật. Tô Nhất Minh nhìn
thẳng ống kính, vẫn nụ cười rạng rỡ chân thành ấy. Người phụ nữ quay lưng lại
ống kính, dáng người thon thả, mái tóc vàng mượt óng ả.
Không
chỉ ăn vụng mà còn ăn vụng món Tây nữa cơ đấy! Trình Vũ Phi không để ý cắn phải
lưỡi, đau la oai oái. Sư huynh thấy không ổn vội chuồn êm, văn phòng rộng rãi
bỗng chốc trở nên trống trải lạnh lẽo vô cùng. Trình Vũ Phi co người lại, cất
tấm hình rồi lại tiếp tục viết bệnh án.
Sắp hết
giờ làm thì điện thoại Tô Nhất Minh gọi đến, “Cưng ơi, anh về rồi này! Tối nay
chúng mình đi ăn nhé!”
“Không
được, cả ngày làm việc em mệt mỏi lắm rồi, em chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi sớm.”
Trình Vũ Phi miễn cưỡng như không có chuyện gì xảy ra.
“Nhưng
cơm thì phải ăn chứ. Anh đến đón em, ăn xong chúng mình cùng đi spa thư giãn.”
Trình
Vũ Phi vừa bước ra ngoài thì thấy Tô Nhất Minh đang đứng bên xe ôtô mỉm cười
nhìn mình, rồi làm như vô tình, cô đi về hướng khác, hòng tránh mặt người mà mình
không muốn gặp lúc này.
Tô Nhất
Minh đã có chuẩn bị trước, vội bước đến dang tay ôm cô vào lòng, “Em nói mệt mà
sao bước đi hăng hái thế?”
Trình
Vũ Phi cố thoát khỏi vòng tay Tô Nhất Minh, còn anh thì thầm vào tai cô “Cò cưa
với anh vậy vui không? Kéo cưa lừa xẻ, anh nào khỏe về ăn cơm vua, anh nào thua
về bú tí mẹ…”
Trình
Vũ Phi nổi cơn thịnh nộ, “Tô Nhất Minh, anh có liêm sỉ không vậy?”
Tô Nhất
Minh mặt đấy oan ức, “Tất nhiên là có, anh rất sĩ diện mà, nhưng em lại không
giữ cho anh. Anh mới về, còn đang mệt vì chênh lệch múi giờ mà đã chạy ngay đến
tìm em, em còn gầm gừ với anh chẳng khác gì một chú mèo nhỏ. Làm sao đây, cần
sĩ diện thì không có vợ, cần vợ lại mất sĩ diện, chỉ còn cách không cần sĩ diện
rồi…”
Trình
Vũ Phi mềm lòng, Tô Nhất Minh thừa cơ hôn cô mấy cái rồi lôi lên xe.
“Rốt
cuộc là có chuyện gì?” Trên bàn ăn, Trình Vũ Phi làm mặt lạnh nín thinh, Tô
Nhất Minh lại chẳng lấy gì làm sốt ruột, chỉ rào trước đón sau như thật, “Bị
người ta h