
vò đầu bứt tai, đứng
ngồi không yên.
“Vậy
anh không chơi nữa…Anh sao dám múa rìu qua mắt thợ. Anh uống nhiều rồi, hoa mắt
rồi…Hình như mắt anh có đeo kính hồng ngoại thì phải, sao lại thấy em không mặc
quần áo thế kia? Em đang mê hoặc anh…”
Trình
Vũ Phi cười lý trí, “Em là bác sĩ, em biết, chẳng có loại hoa mắt nào như thế
hết. Anh không say, nếu không chơi nữa thì phải chịu phạt…”
“Vậy em
phạt đi, anh chịu thua rồi, bác sĩ Trình à, vẫn là em lợi hại…Sao, phạt gì
nào?”
Trình
Vũ Phi mỉm cười, vươn tay ra, từ từ cởi áo ngoài của Tô Nhất Minh.
Mãi đến
khi Trình Vũ Phi cởi nút áo sơ mi của anh, Tô Nhất Minh mới như tỉnh sau cơn
mơ, “Vũ Phi, em định…định làm gì vậy?”
“Anh
chẳng phải nói trên người anh không có chút thịt thừa nào sao? Để em kiểm chứng
một chút.”
Tô Nhất
Minh từ từ nâng cằm Trình Vũ Phi lên, cô quả thật là nhân tài, mặt không chút
biến sắc, không xấu hổ cũng chẳng có vẻ gì là đùa giỡn, “Thì ra anh đã tìm được
một bác sĩ háo sắc? Vậy cũng tốt, ông ba bị gặp bà mẹ mìn, đúng là trời sinh
một cặp…”
Trình
Vũ Phi vẫn tỉnh bơ, véo vào bắp tay anh một cái. Tô Nhất Minh la thất thanh, “Bác
sĩ Trình, em hạ độc thủ như vậy sao? Có phải đã điểm huyệt rồi không? Sao lại
đau thế chứ?”
“Đây là
huyệt thần kinh quay. Dây thần kinh quay bắt đầu từ chỗ này nên chỉ cần ấn nhẹ
một cái là đã đau buốt.”
“Đâu
phải là ấn nhẹ! Tay em độc quá đấy bác sĩ ạ, lại còn trái tim ác nữa chứ!” Tô
Nhất Minh uất ức làu bàu, cắn răng xuýt xoa, rồi bẻ quặt tay Trình Vũ Phi ra
phía sau, áp sát người cô, “Vũ Phi…ít ra em cũng phải để anh chủ động chứ…”
Trình
Vũ Phi nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy, cô vẫn thấy có chút sợ hãi. Tô Nhất
Minh dịu dàng hôn cô, từ môi đến tai, rồi thì thầm, “Đừng sợ…sẽ rất vui vẻ, anh
bảo đảm…”. Vũ Phi trong vòng tay anh lại càng run rẩy, Tô Nhất Minh phải vất vả
lắm mới kìm được lý trí, trầm tư một lúc, tiếp tục trấn an cô, “Vũ Phi, thật ra
anh…”
Phía
ngoài có tiếng gõ cửa, Trình Vũ Phi bị đè ở dưới động đậy bất an. Tô Nhất Minh
dùng sức khống chế không cho cô cử động. Tiếng gõ cửa mỗi lúc một rõ ràng, gấp
gáp hơn, Trình Vũ Phi kinh hãi cố nhoài người ra, “Có chuyện gì xảy ra rồi ư?
Nhất Minh, đây không phải khách sạn trá hình chứ?”
Tô Nhất
Minh vội vàng trấn an vị bác sĩ nhân dân miệng hùm gan sứa, cũng không kịp để ý
đến bộ dạng quần áo xốc xếch, tức giận mở cửa, “Sao thế? Cháy à?”
Ngoài
cửa lố nhố mấy cặp thanh niên nam nữ, sặc mùi rượu, cười nói ngả ngớn, trong đó
có một nam thanh niên diện âu phục, đi giày da, nhưng xốc xếch lôi thôi còn hơn
Tô Nhất Minh, trên đầu còn gài một bông hoa đỏ to tướng. Anh chàng đó chắc chắn
đã say bí tỉ, ngoạc miệng nói với Tô Nhất Minh, “Anh trai à…hôm nay, hôm nay
tôi…trưởng thành rồi!”
“Hừm!
Lũ nát rượu! Thanh niên bây giờ hay thật đấy? Đúng là chẳng ra làm sao. Khách
sạn năm sao thế này sao lại để bọn bợm rượu vào đây phá rối khách cơ chứ!” Tô
Nhất Minh bị phá đám làm lỡ mất việc đại sự, tức tối đóng sầm cửa lại, lầm bầm
chửi vài câu, quay sang thấy Trình Vũ Phi cảnh giác cầm chai rượu vang đứng núp
ở một góc, lập tức dịu giọng, “Vũ Phi? Em cầm chai rượu làm gì thế?”
“Ấy…Nếu
gặp người xấu em sẽ phang luôn…” Trình Vũ Phi còn chưa hết hoảng loạn.
Tô Nhất
Minh rầu rĩ, chẳng dễ dàng gì mới tạo được không khí, bây giờ lại phải bắt đầu
lại từ đâu! Anh vòng tay ôm lấy Vũ Phi, “Không sao. Đây là khách sạn năm sao,
công tác an ninh rất tốt. Không xảy ra chuyện gì đâu…” Rồi cúi đầu xuống hôn
cô, muốn nhanh chóng khơi gợi cảm giác rạo rực trong cô. Nhưng phía ngoài hành
lang lại có tiếng ồn ào, bước chân bước thình thịch, tiếng la hét gọi nhau í ới
khiến cho buổi tối lẽ ra yên tĩnh trở nên ầm ĩ.
Trình
Vũ Phi dựng tai lên nghe ngóng, do dự một lát, “Hình như có người ngất xỉu…Em
ra xem thế nào nhé?”
Không
đợi Tô Nhất Minh phản đối cô đã mở cửa bước ra ngoài, một lát sau nhân viên
khách sạn đến báo với Tô Nhất Minh rằng có một vị khách trong khách sạn đột
nhiên phát bệnh, Trình Vũ Phi đang ở hiện trường cứu người, có lẽ một lát nữa
mới quay lại.
Đi nghỉ
dưỡng mà còn cấp cứu bệnh nhân? Tô Nhất Minh cảm thấy vị bác sĩ nhân dân này
thật thích lo chuyện bao đồng, anh càu nhàu một câu rồi đi rót tách trà, kiên
nhẫn ngồi trên giường chờ nguyên liệu của món shashimi cô bé quàng khăn đỏ trở
về.
Lúc
Trình Vũ Phi về phòng thì Tô Nhất Minh đã ngủ say, vẫn mặc nguyên áo quần, giày
vẫn chưa cởi. Trình Vũ Phi giúp anh thay quần áo, tiện thể quan sát thân hình
mà anh luôn miệng tự hào. Không đẹp như lời anh khoe khoang, bụng hơi phình lên
một lớp mỡ dày, không gợi cảm cho lắm, nhưng có chút gì đó đáng yêu của trẻ
con.
Trình
Vũ Phi khom người cúi xuống hôn Tô Nhất Minh, anh đã ngủ say như chết, chẳng có
phản ứng gì, quầng mắt hơi thâm chứng tỏ anh ngủ không đủ giấc. Trình Vũ Phi
nhớ hôm qua anh làm việc quên ăn quên ngủ, cô lắc đầu, cẩn thận đắp chăn cho
anh rồi nhẹ nhàng nằm xuống ôm lấy anh.
Tô Nhất
Minh tỉnh gấic thì trời đã gần trưa, Trình Vũ Phi đã dậy từ sớm, quần áo chỉnh
tề đang ngồi xem mạng