
đó chu môi, lạnh lùng dẫn anh vào phòng cấp cứu.
Ông bạn
chí cốt Lục Dã Bình thường nhận xét anh: trọng sắc khinh bạn. Vừa bước vào
phòng cấp cứu Tô Nhất Minh nhìn thấy không phải là ông bạn Vương Bảo Quốc mà
lại là nữ bác sĩ có
dáng người dong dỏng cao, mặt mũi thanh tú. Cô ta còn rất trẻ, khó đoán tuổi,
nhưng Tô Nhất Minh rốt cuộc vẫn là người đàn ông giàu kinh nghiệm, dựa vào trực
giác có thể đoán cô ta sắp ba mươi rổi. Bởi vì mặt cô ta tuy vẫn còn ngây thơ
nhưng lại không có cái vẻ bất cẩn đời của những cô bé trẻ người non dạ. Tô Nhất
Minh biết con gái gần ba mươi đều có một vẻ xinh tươi khác lạ, như cô gái này
đây.
Nữ bác
sĩ trẻ con lúc nãy kính cẩn gọi, "Bác sĩ Trình, người nhà bệnh nhân giường
số 6 đến rồi ạ!"
Trình
Vũ Phi quay đẩu lại nhìn Tô Nhất Minh từ trên xuống dưới, nhanh chóng tóm tắt
bệnh trạng của Vương Bảo Quốc cho anh nghe: "Một mạch máu ở tim bị tắc,
giống như phía trước đang có chiến tranh mà đường vận chuyển lương thực lại bị
tắc nghẽn, lương thực không tới kịp, quân của một tuyến sẽ đói chết. Cần phải
làm phẫu thuật khai thông nó trở lại,
chúng tôi cần có người ký tên để hoàn
tất thủ tục."
"Giám
đốc Vương... chị nhà có biết không?" Tô Nhất Minh quay đầu sang hỏi Vương
Bảo Quốc. Đây là việc rất cấp bách. Vương Bảo Quốc lại là khách hàng lớn nhất
của mình. Anh đã mất không biết bao nhiêu công sức mới tạo được quan hệ làm ăn
với anh ta, còn phải nhờ cậy Vu Tuy Văn, người bạn nối khố của anh bây giờ đang
làm cán bộ cấp trung ở một công ty lớn làm cầu nối.
Thương
trường như chiến trường, sai một li đi một dặm. Lần này Tô Nhất Minh nhất định
phải làm giám đốc Vương hài lòng, mới có thể bảo
đảm những nước cờ mà anh đã đi không vô ích, nhưng cũng không thểgánh trách
nhiệm quá lớn này. Phải chắc chắn ngộ nhỡlão Vương có chuyện
gì người nhà cùa anh ta không thể đổ hết
lên đầu mình.
Trình
Vũ Phi thay bệnh nhân trả lời: "Bệnh nhân sẽ tự ký tên, anh chủ yếu là làm
thủ tục. Chúng tôi đã gọi điện cho người nhà bệnh nhân rồi, anh mau đi nộp tiền
làm thủ tục đi, bệnh này không thể đợi được đâu."
Thế là
Tô Nhất Minh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi nộp tiền. Tất cả xong xuôi anh mới
cảm ơn vị bác sĩ Trình tư duy rõ ràng lời nói xúc tích dễ hiểu đó, rồi còn giả
vờ ngạc nhiên hỏi: "Sao lại nhồi
máu cơ tim cơ chứ? Phải chú ý những gì để đề phòng bệnh ạ?"
Trình
Vũ Phi nhìn anh ta một cái: "Bởi vì háo sắc, tim của bạn anh bị thẻo một
miếng thịt đấy." Trình Vũ Phi không phải là đồ ngốc, nửa đêm canh ba quần
ảo xốc xếch được bảo vệ vũ trường đưa đên, sao lại bị nhồi máu chứ? Không phải
đã rõ như ban ngày rồi sao? Hơn nữa, đây không phải trường hợp đầu tiên cô gặp.
Tô Nhất
Minh đằng hắng một tiếng, cảm thấy cô bác sĩ này nói chuyện thật thú vị, không
nén được liếc nhìn cô mấy lượt. Thật ra lý do Vương
Bảo Quốc phát bệnh anh biết rất rõ. Hôm qua vì để lấy
lòng ông ta, anh đã dẫn ông ta đến một hộp đêm vô cùng nổi tiếng, vung ra vài
vạn thuê ngươi phục vụ, còn phục vụ thế nào thì anh không quan tâm. Sau đó Tô
Nhất Minh tự lái xe về nhà. Nằm chưa kịp ấm chăn thì điện
thoại báo tin dữ của bệnh viện lôi anh đến đây.
Trong
phòng cấp cứu, đợi sắp xếp đâu vào đó xong, Tô Nhất Minh không nhịn được châm
một điếu thuốc hút. Thật ra anh chẳng phải nghiện thuốc, chì là đã quá nửa
đêm mà lịch làm việc ban ngày của anh dày đặc, anh thật sự mệt mỏi vô cùng,
muốn hút một điếu cho tỉnh táo. Cô bác sĩ trẻ dẫn anh vào lúc nãy nện gót thình
thịch xông đến, "Này! Trong bệnh viện không được hút thuốc! Anh có đầu óc
không vậy?"
Tô Nhất
Minh vội vàng dập thuốc, anh tin chắc thái độ bông đùa khi nãy của anh đã làm
cô gái này tức giận. Lức đang làm thủ tục anh có hỏi cô ta một vài điều, thái
độ của cô ta vô cùng hung dữ. Thật ra Tô Nhất Minh đã định gọi thêm người đến
giúp nhưng vì muốn lão Vương thấy mình là một người nghĩa khí, anh mới đơn
thương độc mã chạy đến, quáng quàng lo thủ tục. Bây giờ anh hơi hối hận, cái
bệnh viện này giống như mê cung, chạy mấy vòng bở cả hơi
tai cũng chẳng tìm thấy chỗ làm thủ tục. Anh bỗng nhớ đến câu nói "vọng
sơn chạy chết ngựa" [1'>, bây giờ thì nên đổi
thành "vọng bệnh viện chạy chết cái thằng tôi" mới đúng.
[1'> Ý nói việc nhìn
thì dễ lúc làm mới thấy khó
Thế là
Tô Nhất Minh có chút ấm úc, gượng gạo quay về đứng cạnh Vương Bảo Quốc, đúng
lúc bắt gặp ánh mắt bác sĩ Trình đang nhìn mình, chẳng đặng đừng khéo léo phàn
nàn, "Bác sĩ thực tập ở đây
hung dữ quá.”
Trình
Vũ Phi nhìn thẳng anh nói: "Tiểu Hà không phải là bác sĩ thực tập."
"Ồ?
Cô ta trông... còn nhỏ tuổi, còn ngây thơ." Ý Tô Nhất Minh thật ra là muốn
nói cô gái đó chẳng có đầu óc chút nào.
Trình
Vũ Phi cụp mắt nói: "Học nhiều. Trường học cũng giống như tủ lạnh, có tác
dụng giữ tươi." Nói câu này cô bỗng nghĩ đến bản thân mình, chẳng phải
mình không còn ngây thơ sao? chẳng phải vì học quá nhiều nên mới đánh mất nhiều
thứ đó sao? Lúc còn đi học, Mục Thuần có đề cập đến chuyện nhưng cô muốn đợi
đến khi tốt nghiệp. Tốt nghiệp xong thì lại muốn có thời gia