
ợp để trút nỗi lòng. Lục Dã Bình chẳng an ủi anh, vội vàng chạy đến
trước mộtbức tượng gỗ Tô Đông Pha, vô cùng
thích chí sờ sờ cái bụng to, "Chia tay cũng tốt,
giám đôc Tô, cậu thần thông quảng đại, sẽ kiếm được cô khác ngay thôi, lo gì.
Có thể tặng cái tượng gỗ này cho tôi không? Lần trước tôi xin, cậu nói là bảo
bối của cô ta, đồ keo kiệt!"
Tô Nhất
Minh vốn dĩ có một bụng tủi thân cần có người an ủi, ai ngờ cái gã này càng nói
càng vô duyên. Trong lúc mình đau không muốn sống, hắn ta lại muốn làm tiền
mình, càng nghĩ anh càng không ngăn được lửa giận, "Không được! Vũ Phi nói
bức tượng Tô Đông Pha này rất giống tôi!"
"Giống
cậu?". Lục Dã Bình quay đầu nhìn anh, nhịn không được cười ha hả,
"Không giống, không giống, nếu là trước đây thì giống. Lúc đó bụng cậu
to."
Tô Nhất
Minh hận anh ta đến cực điểm.
Lục Dã
Bình tiếp tục cười lớn, "Cái ông Tô Đông Pha bụng to này có một giai thoại
thú vị, loại thương nhân khắp người sặc mùi tiền như cậu chắc chắn không biết.
Để giáo sư đại học nói cho cậu biết nhé. Tô Đông Pha từng sờ cái bụng to của
mình nói: 'Các người có biết trong cái bụng này có chứa gì không?' Có người nói
đầy một bụng rượu thịt, có người nói một bụng thi thư, chỉ có Vương Triều Vân
nói, đại học sĩ có một bụng lỗi thời. Tô Đông Pha cười lớn, thế là nhận Vương
Triều Vân là tri kỷ. Nhất Minh, theo tôi thấy, ở điểm này cậu rất giống với ông
ta, đều là một bụng lỗi thời."
".."
Tô Nhất Minh tiếp tục nghiến răng.
"Bởi
thế Nhất Minh, hay là cho tôi ông Tô Đông Pha này để tôi đặt ở thư phòng nhé,
để ở đây sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc của cậu. Thành phần trí thức cao cấp như
tôi, có chút hủ bại nhưng không mất đi sự cao nhã, chứ thương nhân như cậu, gió
chiều nào xoay chiều ấy thì tốt hơn... Cậu nghĩ đi, nếu không phản đối, mấy
ngày nữa tôi sẽ đến mang về. Bây giờ ăn cơm cái đã, tôi đói meo rồi
đây...".
Bức
tượng Tô Đông Pha trên bàn hình như chẳng chút bận tâm đến việc mình sẽ ở đâu,
vẫn độ lượng ưỡn bụng ra, ánh mắt trong trẻo mà hiểu đời nhìn vào cõi vô định
nào đó.
Tô Nhất
Minh cùng Lục Dã Bình tìm một quán bình dân. Anh đang vô cùng chán nản, chỉ
muốn uống cho say. Anh không muốn đến nhà hàng lớn, sợ người quen nhìn thấy bộ
dạng khó coi của mình khi say rượu.
Mượn
rượu giải sầu, sầu càng sầu. Vừa mới uống vài ly, Tô Nhất Minh không còn giữ
được sự mạnh mẽ giả tạo lúc tỉnh, bắt đầu giống như chị Tường Lâm khóc lóc kể
lể chuyện chia tay của mình, liên tục hỏi Lục Dã Bình mình sai ở chỗ nào
Lục Dã
Bình cười nhạt, "Cậu ấy à, tôi đã nói rồi, một bụng lỗi thời. Cậu thì cũng
chỉ là có chút tiền, có tiền rồi cậu cứ sống theo cách của người có tiền, đốt
tiền đi tìm phụ nữ đi, trẻ có, đẹp có, gợi tình có, chơi chán rồi thì đá người
ta lại tìm cô khác thay thế đừng động chân tình là được. Cũng có thể đến trường
chọn vợ, muốn thế nào thì tìm thế ấy. Cậu vừa muốn tìm một cô có thể hoạn nạn
cùng nhau, sống chết có nhau như những người đàn ông bình thường khác, lại vừa
muốn yêu đến long trời lở đât... Vậy cũng được, Nhưng cậu biết chúng ta muốn gặp
được người phụ nữ như thế phải đối đãi với người ta như Bồ tát sống không? Cậu
lại không muốn, muốn giống như cha thiên hạ, để người ta như một cô con dâu
được nuôi từ bé đợi cậu trưởng thành. Đúng là lỗi thời... Tình yêu của cậu chỉ
còn nước tiêu đời thôi!"
Tô Nhất
Minh phản bác, "Tôi lúc nào cũng cưng chiều cô ấy, đâu có khác gì người
đàn ông bình thường khác!"
Lục Dã
Bình cười giễu, "Sự cưng chiều kẻ cả! Giống như người lớn chiều con nít,
chủ chiều nô bộc vậy! Bây giờ trẻ con cũng đòi bình đẳng rồi! Loại người như
cậu làm cha thiên hạ quen rồi, quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến cảm nhận của mình. Cậu
nghĩ thử xem, chuyện hôn nhân đại sự quan trọng như thế mà cậu không hề bàn bạc
với người ta mà tự ý quyết định, rõ ràng là chỉ muốn tiện việc cho mình, còn ngụy
biện là để cô ấy đỡ lo. Cậu còn nói với con gái nhà người ta là chẳng ai thèm
lấy. Tại sao chẳng ai thèm lấy cô ấy? Chẳng phải là vì bị tên khốn nạn như cậu
làm lỡ dở sao? Còn nữa, sự nghiệp của cậu thất bại, tâm trạng không vui thì thô
lỗ chạy đến chia tay với người ta, còn trách móc người ta không gánh vác hoạn
nạn với cậu. Cậu có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cô ấy chưa? Lúc cô ấy bỏ đi
cô ấy đâu biết công ty cậu đang gặp khó khăn"
"Không..
không phải như vậy! Tôi không nỡ để cô ấy chịu khổ vì mình nên mới chia tay với
cô ấy... Tôi thật bi thảm. Tôi dùng lòng tốt để làm chuyện tồi tệ, tôi tự tay
chôn vùi tình yêu của mình và lại phát hiện ra chỉ là làm trò vô ích.."
"Dùng
lòng tốt làm chuyện tồi? Cậu mà cũng có lòng tốt à? Nghĩ đến Tiểu Mục, hồi đó
cô ấy tốt với cậu như thế; chỉ một lần phạm phải sai lầm, cậu dứt khoát không
tha thứ cho cô ấy. Cô ấy kết hôn rồi cậu cũng không tha, còn tặng cô ấy quà, có
phải là cậu cố tình không? Cậu tặng quà để chia rẽ tình vợ chồng người ta hay
sao?... Tô Nhất Minh, tôi đã nói từ lâu rồi, đây là
báo ứng của cậu! Cậu mãi mãi không có được tình yêu đích thực! Có được cũng sẽ
đánh mất!"
"Không
đúng! Tôi chư