
uống.
“A! Em trở lại đây!”
Mỗi năm một lần, tại trường trung học sẽ có một buổi biểu diễn của Đoàn trường. Năm nay, tiết mục của câu lạc bộ guitar sẽ được trình diễn vào đêm cuối cùng. Đây cũng là tiết mục thầy
trò toàn trường mong đợi nhất.
Đội trưởng câu lạc bộ guitar, Nghiêm
Tiêu, rất được các nữ sinh trong trường yêu thích. Chỉ cần anh vừa xuất
hiện sẽ dẫn tới hàng loạt tiếng thét chói tai, nhất là bộ dáng thâm tình khi anh đánh guitar, càng khiến mọi người thêm điên cuồng.
Anh chơi guitar cũng nổi như việc học,
mọi thứ đều hoàn hảo. Quan trọng nhất là anh đẹp trai không chê vào đâu
được, gia thế lại tốt, mỗi nữ sinh đều muốn được anh yêu mến.
Nhưng Nghiêm Tiêu vẫn không lạm dụng
tình cảm của họ, luôn cố ý giữ khoảng cách với những kẻ điên cuồng si mê anh, làm việc cũng rất khiêm tốn.
Anh luôn lạnh nhạt, ít nói cười, thế nên mọi người liền phong cho anh biệt danh “hoàng tử lạnh lùng”.
Mà Nghiêm Tiêu sẽ chỉ biểu diễn ở trường trung học có mỗi một lần, bởi không lâu sau anh sẽ tốt nghiệp rồi rời khỏi trường.
Câu lạc bộ guitar muốn dành cho mọi
người một tiết mục khó quên, vì vậy một thời gian dài trước khi buổi
biểu diễn diễn ra, họ mời nữ sinh trong toàn trường đến câu lạc bộ phỏng vấn. Bọn họ định vừa đàn hát vừa tìm một nữ sinh diễn cùng Nghiêm Tiêu, tính đốt nóng cả khán đài bằng sự cuồng nhiệt của người hâm mộ.
Nhưng mãi mà bọn họ vẫn không tìm được nữ chính thích hợp, chẳng ai có thể hát được ca khúc này.
Lúc bọn họ đã muốn buông xuôi thì đội
phó dẫn theo một em nữ sinh năm nhất tới. Mọi người vừa thấy cô thì đều
kinh ngạc, nhất trí cho rằng ứng cử viên tốt nhất chính là cô!
Quan Thanh Nhu có vẻ đẹp trời sinh,
giọng cao, lập tức chiếm được sự yêu thích của mọi người. Cô lại có tài
diễn xuất, đóng vai nhân vật nữ chính cực hay, khiến người khác xem cảm
động chảy cả nước mắt.
Trong khoảng thời gian này, tất cả quá
trình tập luyện đều do đội phó Lý Minh Chí hướng dẫn, còn Nghiêm Tiêu lo ôn tập để chuẩn bị thi vào trường Havard, không có thời gian tới tập
luyện.
Cho đến ngày đó.
Nghiêm Tiêu rốt cuộc cũng xuất hiện! Anh lặng lẽ đến, lạnh mặt quan sát từng người tập luyện.
Ánh mắt của anh lướt qua đám đông, cuối cùng dừng trên người một cô gái.
Cô là ai? Mỗi người trong câu lạc bộ đều do anh tự mình chọn lựa, anh khẳng định, mình chưa từng gặp cô.
Thanh Nhu đang hát cùng mọi người, vừa hát vừa cười rất vui vẻ, nhất cử nhất động của cô đều rơi vào đáy mắt Nghiêm Tiêu.
Thật không thể tưởng tượng nổi, anh đã không thể dời tầm mắt khỏi cô!
Một loại suy nghĩ hiện lên, chẳng lẽ anh… vừa gặp đã yêu cô?
Nghiêm Tiêu ép buộc mình không nên chú ý tới cô, nhưng tầm mắt vẫn không thể rời khỏi cô.
Thanh Nhu không hề để ý, vẫn ngây thơ hoạt bát, không biết cuộc sống của mình sắp có một bước ngoặt trọng đại.
“Thanh Nhu, bây giờ em có rảnh không? Có thể rót hộ anh một ly trà không?” Tay trống đang bận vì vậy mở miệng nhờ cô.
“À được!” Thanh Nhu cười một tiếng.
“Chờ một chút.” Lý Minh Chí vươn tay giữ cô. “Tại sao lại sai cô ấy? Cô ấy không phải là chân sai vặt!”
“Không sao đâu anh.” Chỉ là rót ly trà thôi mà.
“Không được! Muốn uống thì tự đi mà rót.” Lý Minh Chí rất kiên quyết.
Tay trống ngừng động tác, khó hiểu bảo:
“Mình thật sự bận chứ không phải cố ý muốn sai cô ấy. Vì sao cậu lại
nghiêm trọng hoá mọi việc lên thế?”
“Mình…” Lý Minh Chí đỏ bừng mặt, nói không ra lời.
“Sao vậy?” Thanh Nhu giương đôi mắt trong veo lên hỏi.
“Không sao, em đi rót trà đi!” Lý Minh Chí đột nhiên thay đổi chủ ý, thúc giục cô đi lấy trà.
Lý Minh Chí đập cho tay trống một phát,
tay trống thảm thiết kêu lên. Thanh Nhu nghi hoặc quay đầu lại, thấy hai người bọn họ ôm nhau cười khúc khích.
Kỳ quái! Thanh Nhu không rõ đầu cua tai nheo ra sao nên không thể làm gì khác hơn là cầm ly đi rót trà.
“Anh có tình, em vô ý nhé!” Tay trống có chút hả hê.
“Cậu muốn ăn đòn phải không?”
Lý Minh Chí đuổi theo tay trống mà đánh, hai người cãi nhau ầm ĩ. Thanh Nhu rót trà xong, chuẩn bị trở về.
Cô rất vui khi mình trở thành một thành
viên của câu lạc bộ guitar. Nhờ vậy, cô cùng bạn trong lớp có chung đề
tài, ngày nào cũng nói mà không hết chuyện, mỗi ngày điều cô mong đợi
nhất chính là lên lớp.
Khóe môi Thanh Nhu hiện lên một nụ cười, bởi vì không chú ý nên không phát hiện phía trước có người, vô ý đụng
trúng người nọ, còn tạt hết trà vào đối phương.
“Xin lỗi! Tôi không cố ý!” Trong tình thế cấp bách, đôi tay Thanh Nhu vội lau lung tung trước ngực anh.
Nhưng hành động đó lại phản hiệu quả, quần áo trên người anh càng ướt hơn.
Thanh Nhu rất khó xử. Sao cô lại hậu đậu như vậy!
Cô gấp đến độ hốc mắt ửng hồng, rưng rưng nói: “Xin lỗi…”
“Quên đi!” Người nọ vung tay lên đánh rớt tay cô.
Nghe giọng nói trầm thấp của anh, cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh. Thật là cao lớn! Anh là ai? Thanh Nhu kinh ngạc nhìn anh.
Nghiêm Tiêu đi theo cô tới đây, không
nghĩ tới sẽ bị dội cho một thân ướt sũng, bản thân anh cũng quá sơ ý nên mới để bị đụng trúng.
Thấy hốc mắt cô đỏ lên, tim của anh như bị ai nhéo.
Một lúc lâ