Đêm Mất Hồn Của Tổng Giám Đốc

Đêm Mất Hồn Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321884

Bình chọn: 7.00/10/188 lượt.

” Thanh Nhu mỉm cười.

“Ừ, mình muốn đưa cậu bình an trở về bên cạnh Tân Khắc Lực. Cậu đợi mình một lát thôi.” Na Na vẫn không từ chối

được lời mời của anh chàng mới quen nên liền đi uống rượu mua vui.

Thanh Nhu đưa mắt nhìn bọn họ đi xa.

“Tân Khắc Lực là ai?” Cả người Nghiêm Tiêu căng thẳng, địch ý hiển hiện rành rành đối với người đàn ông trong miệng Na Na.

“Đó là bạn trai tôi. Hai tháng sau chúng tôi sẽ đính hôn.” Thanh Nhu nói rõ, không để cho anh ôm bất cứ hy vọng nào.

Mặt Nghiêm Tiêu đen lại, trông không hài lòng lắm. “Vậy mà bạn cô còn dám dẫn cô tới chỗ này, không sợ bạn trai

cắt cô thành tám khúc?”

Cô cười bảo: “Cô ấy gọi đây là tìm niềm

vui trước hôn nhân. Quả thực tôi cũng không muốn, lần này coi như thất

bại.” Cô phát hiện Nghiêm Tiêu luôn nhìn mình. “Đúng rồi, cảm ơn anh lại cứu giúp.”

Anh làm cho người khác có cảm giác bồn chồn cực kỳ. Ánh mắt thâm sâu khó dò làm không ai biết anh đang nghĩ gì.

“Nếu như muốn cảm ơn tôi thì hãy theo

tôi chơi trò chơi giải sầu, giết thời gian đi!” Nghiêm Tiêu yêu cầu, ra

vẻ đối với phụ nữ sắp kết hôn không có hứng thú để cô bỏ xuống sự phòng

bị.

“Trò chơi gì?” Cô từng bước từng bước rơi vào cái bẫy của anh.

“Oẳn tù tì, người thua phạt rượu.” Anh gọi hai ly rượu.

“Nhưng tôi không uống rượu…” Thanh Nhu xin lỗi.

“Độ cồn của rượu này không cao, mùi vị chua chua ngọt ngọt, uống rất ngon.” Rượu này pha chế cho riêng cô.

Thanh Nhu ngửi mùi vị của nó sau đó uống một hớp, khen: “Ừ, cũng không tệ lắm.”

“Có thể bắt đầu trò chơi chưa?” Tối nay, vận mạng của cô sẽ thay đổi.

“Anh ở đây cùng tôi không sợ bạn gái

giận ư?” Cô liếc nhìn bốn phía, không ít phụ nữ đang nhìn chằm chằm cô

bằng ánh mắt ghen tị.

“Tôi không có bạn gái, chỉ tới đây uống rượu và nhảy.”

Cô không tin lắm. “Vậy sao? Anh… trông không giống người độc thân.” Cô uyển chuyển diễn đạt.

“Tôi biết cô muốn nói gì. Trông tôi

giống kẻ ăn nằm, chơi bời trác táng lắm đúng không?” Anh không ngại khi

nói tới mấy danh hiệu kia.

Gương mặt của cô hồng lên, miệng lí nhí: “Xin lỗi.”

“Không sao.” Đã lâu rồi anh chưa từng thấy một phụ nữ nào ngây thơ giống cô. “Có thể bắt đầu chưa?”

Rốt cuộc, vì muốn thoát chuyện mất mặt nên cô ấp úng lấy cớ: “Thẳng thắn mà nói thì tôi không biết chơi trò này.”

“Vậy cô biết cái gì?” Tóm lại, anh sẽ không dễ dàng buông tha cô.

“Tôi chỉ biết chơi đoán số bình thường. Nhàm chán quá hả?” Cô hơi hơi ngượng ngùng hỏi.

“Đúng là hơi chán. Không bằng tôi dạy

cô, chờ sau khi cô biết, chúng ta mới phạt uống rượu! Phải uống hết ly

đó!” Anh dẫn dụ cô cắn câu.

Thanh Nhu không tiện từ chối, vì vậy cùng anh học.

Cô học rất nhanh, hai người liền quyết định dùng trò chơi này phân cao thấp.

“Ha ha ha! Anh lại thua rồi!” Ban đầu Thanh Nhu chiếm thế thượng phong nên cô rất vui.

Nhưng sau đó, Nghiêm Tiêu mới giở thực lực ra khiến Thanh Nhu không ngừng bị phạt rượu.

Rốt cuộc Nghiêm Tiêu bảo: “Tôi thấy chúng ta không nên chơi nữa”. Nếu không, cô sẽ say khướt.

“Không, tôi không tin! Tại sao đều là tôi thua chứ? Chơi lại…” Thanh Nhu kêu lên, rượu này rất ngon!

“Thanh Nhu…” Ánh mắt Nghiêm Tiêu nóng bỏng nhìn cô chằm chằm.

“Sao anh biết tên tôi?” Đôi mắt Thanh

Nhu như bị che bởi một lớp sương mù. “Ôi, tôi lại thua rồi, bị phạt

rượu…” Cô uống luôn cả ly rượu của anh.

Cô mềm nhũn tựa vào trên người anh, anh vội vàng giơ tay ôm cô.

“Chúng ta đến chỗ khác chơi đi!” Mắt thấy thời cơ chín muồi, anh quyết định nói.

“Muốn đi đâu chơi?” Cô ngồi lên người anh.

“Đi thôi, đi rồi sẽ biết” Anh nhẹ giọng nỉ non bên tai cô.

Có lẽ Feeling nói đúng, anh là con sói đội lốt cừu. Nhưng khi nhớ tới cô đã có vị hôn phu, đạo đức của anh thẳng cánh cò bay.

Mang Thanh Nhu vào xe, anh nhanh chóng lái xe đi, cách xa ồn ào, chuẩn bị đưa Thanh Nhu vào chấn động lớn nhất trong cuộc đời…

Na Na uống đến say khướt. Cô cùng bạn trai đi ra khỏi Pub. Vừa lên xe, bạn trai cô liền muốn động tay đông chân.

“Anh điên rồi! Chẳng lẽ anh muốn ở trên xe…” Cô gạt bàn tay đặt trên đùi mình ra.

“Anh không nhịn được nữa!” Anh ta như bạch tuộc tám chân nhào tới, nói kiểu nào cũng không buông cô ra.

“Không cần gấp như vậy, chờ đến khách

sạn được không?” Na Na đẩy anh ta về chỗ cũ, toan xuống xe. “Em đi nói

bạn em về nhà trước…”

Người đàn ông kia ôm cô từ sau lưng. “Không cần đi!”

“Anh đừng quậy!” Cô không yên lòng bỏ Thanh Nhu một mình trong Pub.

“Bây giờ em đi đã quá muộn”. Anh ta nói: “Để anh hôn một cái” Miệng anh ta dán lên cổ cô.

Na Na như tỉnh lại từ trong mộng, ngồi nghiêm chỉnh hỏi: “Ý anh là sao?”

“Tổng giám đốc Nghiêm muốn anh… tách em

ra khỏi bạn em. Lúc chúng ta đang nhảy thì tổng giám đốc Nghiêm đã rời

đi với bạn của em rồi.” Anh ta cười nhạo cô nhận ra quá muộn.

Na Na dường như muốn thét lên: “Anh ta có ý đồ gì?”

Bạn trai cô lắc đầu một cái, cười thay cho sự ngu xuẩn của cô: “A… Em nói đi… Đàn ông đến Pub để làm gì?”

Dự cảm chẳng lành nổi lên trong lòng, cô khẩn trương hỏi dồn: “Vậy bọn họ sẽ đi đâu?”

“Anh không biết…” Bạn trai cô lại chưng ra bộ dạng say rượu.

Na Na lập tức mở cửa xe nhảy x


Insane