
cũng học lo lắng một lần xem sao."
Cô ấy phá lên cười, "Tốt,
Quan Tâm, tớ biết cậu là Ác Ma nhất định là so với tớ còn lợi hại hơn. Đi thôi,
đêm nay sẽ không mở máy."
Vì thế, chúng tôi đến khách sạn tốt nhất của thành
phố, chọn phòng tổng thống cao cấp, hoàn toàn quyết định sẽ một đêm ở chỗ này
mà không có đàn ông.
Đêm đó chúng tôi thưởng thức cảnh đêm mĩ lệ của thành
phố này, nói về cuộc sống của nhau, trò
chuyện về những người đàn ông của mình. Cô ấy so với vẻ danh chính ngôn thuận
còn hơn thế, nên tôi không muốn đánh cắp khoảnh khắc vui vẻ này.
Cuối cùng cũng không biết chúng tôi làm thế nào chìm
vào giấc ngủ, khi...tỉnh dậy đã thấy mặt trời đã lên cao, tôi cảm thấy ngủ ngon
thoải mái.
Tôi đứng lên thoải mái duỗi lưng một cái, nhìn lại
chiếc đồng hồ, đã 9 giờ rưỡi rồi. Nhưng tôi quyết định không mở máy, mấy ngày
nay làm cho cuộc sống của tôi không có Thuộc Đình đi. Dù sao sớm muộn gì tôi
cũng sẽ trải qua cuộc sống như thế, không bằng thích ứng sớm một chút, như vậy
khi thực sự thời điểm mất đi anh có lẽ tôi sẽ ít thương tâm một chút.
Nhạc Nguyệt cũng không có khởi động máy. Chúng tôi cầm
di động, nhìn nhau cười. Giữa lúc này mới hiểu được: kỳ thật chúng tôi đều là
Ác Ma.
Sau đó, hai người cùng đi dạo phố, mua sắm, nhìn phong
cảnh miền Nam mĩ lệ cùng với dân tộc thiểu số phong tình huyền bí. Chúng tôi
mua rất nhiều đồ ăn vặt của địa phương, tôi còn mua một bộ trang phục dân tộc
rất phong tình, lúc mặc thử làm cho rất nhiều mỹ nữ địa phương phải đỏ mắt.
Nhạc Nguyệt cũng mua một bộ trang phục cô thôn nữ, bộ
quần áo này mặc ở trên người cô ấy, ôm xát vào tạo vẻ ngây thơ cùng gợi cảm,
thậm chí tôi đây là phụ nữ mà còn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Chúng tôi mặc trang phục này đi dạo phố. Sau đó, trong
ánh mặt trời ấm áp của xế chiều thì ngồi nhấm nháp cà phê Ireland yêu thích ở
quán bên đường. Đằng sau có thể cảm giác được rất nhiều ánh mắt của đàn ông,
không chỉ là đàn ông địa phương, đây là thành phố du lịch nổi tiếng trên thế
giới nên trên phố bất cứ lúc nào cũng nhìn thấy đàn ông đến từ khắp nơi trên
thế.
Tôi cùng Nhạc Nguyệt đều thưởng thức đàn ông nước Pháp
lãng mạn hơn đàn ông nước Mĩ hài hước. Đột nhiên từ đằng sau truyền đến một cái
nhìn đến cháy bỏng. Quay đầu lại, một người đàn ông Pháp tóc vàng mắt lam mỉm
cười nâng tách với chúng tôi, chúng tôi mỉm cười lại với anh ta.
Cảm giác được thiện ý của chúng tôi, người đàn ông kia
giống như nhận được nguồn khích lệ, bưng tách lại đây ngồi xuống, mở miệng
chính là một chuỗi tiếng Pháp quyến rũ, may mắn thay tôi cùng Nhạc nguyệt ở
trường học đều chọn môn học tiếng Pháp. Bởi vì Richard? Clayderman đã nói tiếng
Pháp là ngôn ngữ lãng mạn nhất trên
thế giới.
Nhạc Nguyệt trước cùng anh ta nói chuyện bằng tiếng
Pháp với nhau, tôi ngồi nghe vừa mỉm cười. Nhìn đến vẻ mặt toả sáng của cô ấy,
tôi biết cô ấy cuối cùng cũng đã vượt qua được cuộc hành chính tâm lý đau
thương. Thật vui mừng, nhưng mà như thế nào đột nhiên lại có một loại lạnh
lùng, giống như cảm giác khi Thuộc Đình nhìn chằm chằm tôi?
Quay đầu nhìn thấy Nhạc Nguyệt cũng rùng mình một cái,
chúng tôi liếc nhau —— thật sự là vui quá hóa buồn, ở trên đường "Dụ
dỗ" đàn ông, thật chính là không đem cái kia trong nhà để vào mắt. Trả
tiền, nói lời tạm biệt với nhau, chúng tôi cũng không dám quay đầu, rất ăn ý
liền đứng dậy bỏ chạy.
Phía sau người đàn ông Pháp đang cực kỳ ngạc nhiên là
truyền đến tiếng rống giận của hai người
đàn ông ——"Quan
Tâm (Nhạc Nguyệt), em đứng lại đó cho anh!" Có quỷ
mới đứng lại, chúng tôi đem bọn họ gạt qua một ngày (kỳ thật vẫn chưa tới), nếu
bị bọn họ bắt lấy khẳng định là không có kết cục tốt gì.
"Để cho anh bắt được em nhất định
phải chết!"Bọn họ lại là trăm miệng một lời.
Tôi cùng Nhạc Nguyệt rất muốn tiếp tục chạy, nhưng là
chúng tôi cũng không thể chạy nhanh bằng bọn họ. Thế nên mặc dù chúng tôi đều
run lên vì sợ, nhưng vẫn còn chấp nhận số mệnh đứng lại, hình thành một hình
ảnh thực sự rất buồn cười: hai người đẹp đặc sắc đứng tại nơi đó một cách cứng
ngắc, hai anh chàng đẹp trai thì vẻ mặt đầy tức giận đuổi theo. Người không
biết còn nghĩ rằng là chúng tôi biết bọn họ, hoặc là phụ nữ yếu đuối bị bức
bách vậy, ít nhất thì anh chàng người Pháp kia cũng là nghĩ như vậy, vì thế lại
ra tay anh hùng cứu mỹ nhân.
Thuộc Đình cùng Mạc Hối đều không để ý anh ta, chỉ lo
tìm chúng tôi tính sổ. Khi Thuộc Đình nắm được tay tôi, còn Mạc Hối nắm lấy vai
Nhạc Nguyệt thì cái anh chàng người Pháp kia đứng một bên chỉ trích: "Hai
người các anh đang làm cái gì vậy? Không được ép buộc các cô ấy."
Thuộc Đình cùng Mạc Hối mỗi người đẩy anh ta ra, "Tránh
ra, chuyện này không liên quan đến anh, đây là việc nhà của chúng tôi.”
"Anh hùng" nước Pháp không hiểu chuyện gì, còn muốn nói tiếp, thì Mạc
Hối quay đầu lại, hung tợn dùng tiếng Pháp lưu loát nói với anh ta: "Vừa
rồi anh đang ở đây tán tỉnh bà xã của tôi? Có phải hay không nghĩ tới tôi đánh
anh à?"
"Anh hùng" đáng