
anh hút khí, mọi người muốn cười cũng không dám cười.
Giáo sư tức giận đến chỉ vào người tôi, "Quan
Tâm, mời trò tôn trọng tinh thần toà án, duy trì trang nghiêm với luật pháp,
được không?"
"Vâng ạ", tôi
đơn giản trả lời, "Giáo sư, xin vui lòng
giữ vững lý trí. Đối với các thẩm phán, đòi hỏi không biểu lộ cảm xúc." Nhìn giáo
sư, tôi rất nghiêm túc đối với những điều thầy đã yêu cầu lúc bình thường với
chúng tôi.
"Ha ——" toàn
hội trường cười thành một lượt, tất cả mọi người quên mình là các thẩm phán.
"Trò, trò, trò. . . . . ." Giáo sư
chỉ vào tôi, "Quan Tâm, trò đi ra ngoài
cho tôi. Bây giờ tôi tuyên bố, bởi vì Quan Tâm quấy nhiễu trật tự toà án, đem
trò ấy ra khỏi tòa án." Giáo sư cũng không quên
tính hài hước.
"Được rồi. em đi ra ngoài." Tôi giả
vờ bất đắc dĩ, đứng lên, hướng toàn hội trường cúi đầu, "Xin
lỗi rồi, mọi người. Đối với thẩm phán của chúng ta không có lý trí, tôi sẽ tôn
trọng thầy ấy, nhưng tôi có quyền khởi kiện."
Sau đó tôi thấy Kỷ Như Hàng, anh ta đối với tôi cười
đến thực rực rỡ, cũng đồng tình cách làm của tôi.
Rời khỏi chỗ ngồi, tôi đi đến cửa, "Tốt
lắm, em đã rời khỏi tòa án, mời tiếp tục đi." Sau đó
còn làm một động tác buồn cười.
Toàn trường lại vang lên một trận cười, giáo sư tức
giận đi đến như thể muốn bắt tôi, "Xét
thấy người này quấy nhiễu nghiêm trọng trật tự toà án, chúng tôi quyết định đem
cô ấy trục xuất."
Tôi cười hì hì từ dưới cánh tay của thầy chui ra, chạy
lên bục giảng, cầm lấy cây búa của thẩm phán:"Yên
lặng, xét thấy vừa rồi chánh án nghiêm trọng xử trí theo cảm tính, chúng tôi
theo thảo luận cho rằng cần đổi một vị thẩm phán mới, hiện tại tôi tuyên bố:
chánh án là tôi —— Quan Tâm đảm nhiệm." Sau đó
tôi hướng bạn học bên cạnh sắm vai luật sư nói, "Luật
sư bên kiện, anh có thể tiếp tục trần thuật."
Thầy tuy rằng bị tôi giành vị trí, nhưng vẫn là tươi
cười đứng ở một bên nhìn. Tôi biết, thầy thật ra đối với tôi rất thiên vị.
Hết giờ học, thầy nói: "Quan
Tâm, trò theo tôi đến văn phòng."
Trong văn phòng, thầy thốt lên: "Quan
Tâm, trong nhiều năm thầy giảng dạy, có rất ít ai có tài năng như trò." Thở
dài, thầy còn nói: "Nếu trò lúc trước ghi
danh khoa chúng ta thì tốt rồi, tương lai trò trong giới tư pháp sẽ là một
người thanh liêm."
Tôi cười, tôi rất biết ơn thầy vì lời khen gợi, "Giáo
sư, thực tế có rất nhiều bạn học đều khá tốt, chẳng qua, xã hội bây giờ muốn
thành công trong nghề ở môi trường lớn này thì phải có những thay đổi nhỏ trong
môi trường đó." Thầy "Ôi" một
tiếng, lắc đầu,"Quan Tâm, muốn chuyển khoa hay
không? Thầy sẽ gặp hiệu trưởng nói chuyện."
"Không cần!" Tôi lập
tức lắc đầu. Tôi mới không muốn bị trói chặt với những quy tắc và khuôn phép
của khoa pháp luật.
Nhìn tôi với bộ dạng như lạc vào suy nghĩ của bản
thân, thầy cảm thấy bất lực lắc đầu, khoát tay, "Đi
đi, nhìn thật chướng mắt." Tôi thật muốn đi qua hôn
ông thầy đáng yêu này, lại sợ thầy kiện tôi tội "Quấy rối", đành phải
tặng thầy một nụ hôn gió, xoay người rời đi.
Vừa ra khỏi cửa liền sửng sốt một chút, cái người đáng
giận là Thiên Sứ Kỷ Như Hàng đang tà tà tựa vào góc tường, hai tay bỏ trong túi
quần, như trong một bộ phim hoạt hình với dáng điệu của cậu bé đẹp trai.
Tôi đi tới vỗ nhẹ vai anh ta, "Gì
vậy, anh chàng đẹp trai, không phải là đang chờ tôi đó chứ?"
Anh ta nhún vai, với bộ dạng "Có
gì là không thể.”
"Khỉ thật, thật sự chờ tôi?" Tôi
thậm chí đã lâu không nói lời thô tục đều đi ra.
Anh ta lắc đầu, "Quan
Tâm, em thật không ngoan, nói thô tục quá."
Tôi nhún vai, "Anh
quản sao."
Anh ta đi đến, hai tay đặt lên vai tôi, "Quan
Tâm, anh đương nhiên phải quản. Bởi vì từ ngày mai trở đi, em chính là bạn gái
của anh."
Tôi hoảng sợ, giữ bàn tay anh ở trước mặt lắc lắc,"Anh
không có bệnh trong người đó chứ? Đùa giỡn cái gì, cái này thật sự không buồn
cười."
Anh ta nở nụ cười, ở hành động trước đó của tôi liền
thu hồi tay, để lại hai tay như lúc ban đầu cho vào túi, "Quan
Tâm, anh không có bệnh em rồi sẽ biết. Ngày mai em nhất định sẽ trở thành bạn
gái của anh."
Tôi đối với anh ta cười nhạt, không để ý tới anh ta.
Cho dù anh ta là Thiên Sứ, anh ta cũng không thể tùy tiện nhận lộn bạn gái.
Huống chi tôi yêu Thuộc Đình, tôi sẽ không phản bội anh ấy.
Phía sau vang lên giọng nói lành lạnh, "Quan
Tâm, em ngày mai sẽ đến tìm anh."
Tôi hừ một tiếng xem như trả lời. Tôi tìm anh? Không
có khả năng.
Trở lại ký túc xá, phát hiện kia ba người đẹp nhìn tôi
với biểu tình rất kỳ lạ, dường như là có chuyện gì đã xảy ra.
"Làm sao vậy?" Tôi
hỏi. Các cô ấy không nói lời nào biểu tình thực cứng ngắc.
"Quan Tâm, cậu có khỏe không?" Hứa Uy
Nhi bắt đầu không thể nhẫn nhịn được, cô thận trọng hỏi.
"Tớ có cái gì không tốt?" Tôi cảm
thấy kỳ quái,"Rốt cuộc là làm sao vậy?"
Tang Khả Trữ bình thường rất