Đế Hoàng Phi

Đế Hoàng Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327000

Bình chọn: 9.00/10/700 lượt.

dây

đàn, tiếng đàn cũng biến mất.

Y hơi ngước mắt lên, chậm rãi nói từng chữ một: “Ngươi không

được lấy Dương Thượng Ngọc!”

Tiếng đàn như vẫn còn vương vất đâu đây, những bức rèm lất

phất khiến hương thầm xao động.

Giọng nói trong trẻo ấy vang lên như một tiếng sấm giữa trời

quang, vang vọng khắp khoảng không gian tĩnh mịch, có thể len sâu vào xương tủy

người ta hơn cả tiếng đàn uyển chuyển kia.

Lệnh Viên thu lại tâm tư, ánh mắt như có thể nhìn xuyên qua

lớp vải sa bên dưới chiếc nón kia. Nàng hơi ngẩn ra, hỏi bằng giọng lạnh lùng:

“Sao sư thúc biết chuyện này?”

Thế Huyền chờ đợi cơ hội này đã lâu, việc Dương Thượng Ngọc

kháng chỉ y đã tuyên bố cho bàn dân thiên hạ biết, qua đó cắt đứt đường lui của

Dương Thượng Ngọc. Nhưng việc Lệnh Viên nàng định lấy Dương Ngự thừa, Thế Huyền

quyết sẽ không nói, vậy mà Bùi Vô Song vẫn biết.

Nàng nhìn đăm đăm về phía cặp mắt mông lung như ẩn chứa nét

cười kia, trong lòng đầy nghi hoặc. Y cũng không hề tức giận, cất giọng bình

tĩnh: “Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn như thế, cũng chỉ có Minh Viễn sư huynh

mới lo lắng cho ngươi thôi.” Y đưa tay cầm miếng ngọc Hòa Điền trước mặt, bàn

tay còn lại khẽ vuốt rồi nói tiếp: “Ngự thừa đại nhân không chịu cưới Tứ Công

chúa đương triều, theo lý mà nói thì đáng chém đầu. Cho dù trong lòng ngươi

không có hắn, nhưng cũng niệm tình hắn trung thành với mình bao năm nay mà ra

tay cứu giúp. Tội kháng chỉ đâu phải tầm thường, ngươi có thể dùng cách gì để

cứu hắn đây?”

Y khẽ cười một tiếng, đôi môi mím chặt của nữ tử bị y nhìn

thấy rõ ràng. Đôi môi mỏng khẽ hé ra, y chậm rãi nói từng chữ: “Chỉ có một cách

duy nhất là lấy y thôi.”

Lệnh Viên thoáng nhíu hai hàng lông mày. Nam tử trước

mặt đã đứng dậy, thân thể y cao lớn như phát sáng lấp lánh theo ánh đèn lưu ly

trong phòng.

Quả nhiên y rất hiểu nàng.

Sự nghi hoặc trong lòng dần dần biến mất. Sau khi mẫu hậu

qua đời, nàng thậm chí còn không biết nên tin tưởng ai, nhìn thấy ai cũng phải

dựng một tuyến phòng thủ quanh người.

Sự ấm áp và thoải mái của nơi này rốt cuộc cũng khiến trái

tim Lệnh Viên bình tĩnh trở lại. Ánh mắt nàng dừng trên miếng ngọc trong tay

Bùi Vô Song, hờ hững hỏi: “Sư thúc đến Thịnh Kinh chỉ vì chuyện này thôi sao?”

Y trả lời bằng giọng kiên định: “Chỉ vì chuyện này.”

Đôi mắt ẩn dưới chiếc nón dường như đang phát sáng lấp lánh

khiến trái tim Lệnh Viên hơi run rẩy, ánh mắt nàng nhìn về phía bức rèm màu

nhạt buông thẳng theo làn khói lãng đãng tỏa ra từ chiếc lò hương trên chiếc

bàn bên cạnh. Mấy ngón tay thon nắm chặt ống tay áo, nàng nín thở, nói: “Nếu

không như vậy, Hoàng thượng sẽ không chịu buông tha cho Dương Ngự thừa, ta

không muốn y chết.”

Bùi Vô Song nói tiếp: “Không muốn hắn chết thì nhất định

phải lấy hắn ư? Ta cứ nghĩ ngươi không phải kẻ hồ đồ!”

Trong lòng Lệnh Viên thầm kinh hãi, nam tử trước mặt lại nói

tiếp: “Y ban hôn chẳng qua vì biết trước Ngự thừa đại nhân sẽ kháng chỉ, người

trong lòng Ngự thừa đại nhân là ai, ngươi biết rõ hơn bất cứ người nào. Dương

phi… chẳng qua chỉ là một kẻ ngu xuẩn mà thôi.”

Trước mặt Lệnh Viên, Bùi Vô Song chỉ dùng một chữ “y” để nói

về Thiếu đế. Mà những lời vừa rồi, từng câu từng chữ đều như đâm thẳng vào trái

tim Lệnh Viên.

“Y đã nắm chắc phần thắng trong tay, vậy mà ngươi còn định

ném cả cuộc đời mình vào đó!”

“Không…”

Nơi đáy mắt nàng thấp thoáng nét hoảng hốt, những móng tay

đã cắm ngập vào lòng bàn tay, đau đớn. Lệnh Viên không thể nhớ rõ lần cuối cùng

mình thất thố thế này là từ bao giờ, tất cả vì tính mạng của Dương Thượng Ngọc,

cũng vì ân oán giữa nàng và Thế Huyền.

Bùi Vô Song vẫn đứng lặng lẽ trước mặt nàng, giọng nói bình

thản, nhưng khi lọt vào tai Lệnh Viên lại trở nên nặng nề vô hạn.

“Phò mã mắc bệnh qua đời đã nhiều năm, không ngờ trái tim

ngươi cũng chết theo…”

Ngay cả việc lấy ai cũng chẳng để tâm.

Lời của y vừa dứt, chẳng rõ tại sao, ánh đèn trong phòng bỗng

trở nên tối mịt, rồi sau đó ngọn lửa lại chợt bùng lên, khiến người ta hoảng

hốt.

Câu chuyện năm xưa, người biết nội tình quả thực không

nhiều. Ngoài mấy kẻ tâm phúc của Thái hoàng thái hậu ra, chỉ duy nhất Lệnh Viên

biết rõ. Chẳng lẽ Phò mã chỉ đơn giản là mắc bệnh qua đời? Nhưng lúc này, Lệnh

Viên không tiện nói ra.

Ban cái chết cho Phò mã, ép Thôi Hậu phát điên, khống chế

Thiếu đế, trong hoàng cung có bao nhiêu chân tình? Có bao nhiêu lương tâm? Rõ

ràng chỉ là một tòa địa ngục được phủ lên lớp vỏ xa hoa, hào nhoáng.

Lồng ngực Lệnh Viên phập phồng bất định, trong lòng nàng

chứa chan muôn vàn suy nghĩ.

Tấm áo bào bên cạnh hơi lay động, bóng dáng cao lớn lặng lẽ

xoay người về phía sau. Bùi Vô Song bỗng nắm chặt miếng ngọc trong tay, lạnh

lùng nói: “Nếu Phò mã biết bây giờ ngươi đang tự đày đọa mình như thế, ắt sẽ

chết không nhắm mắt. Ngươi muốn cứu Ngự thừa đại nhân, được thôi, nhưng không

được dùng cách này. Nếu ngươi lo sau này trong triều không có ai để dùng, sợ

Hoàng thượng chuyên quyền, vậy cuộc thi Đình năm tới, ta sẽ tham gia.”

Những lời này, y nói khi quay lưng về phía nàn


Old school Swatch Watches